Chương 3 : Lựa chọn tiếp theo
"Đây là chỗ ở của ta, vào đi, nhà không có chó đâu..."
Chẳng mấy chốc, Yoteki đã dẫn Meiyu tới căn hộ của mình rồi đưa vào trong phòng riêng. Trông thấy căn phòng bẩn thỉu, bừa bộn trước mặt thì tuy rằng là người hai đời, da mặt tương đối dày nhưng Yoteki cũng không khỏi có chút xấu hổ :
"Khục, cả nhà chỉ có mình ta nên cũng hơi bừa bộn, Meiyu - chan thông cảm..."
Meiyu thì hình như không còn tâm trí nào mà để ý tới những những chuyện nhỏ nhặt này, thần sắc vẫn như người mất hồn.
"Yoteki... Ngươi... Ngươi định làm gì?” phải mãi cho tới khi Yoteki đột ngột tiến sát lại gần người nàng thì Meiyu mới bắt đầu phản ứng mà lùi về phía sau.
Thân thể khổng lồ tràn đầy áp bách kia vẫn chậm rãi đi tới, từng bước, từng bước một. Meiyu thấy vậy thì hốt hoảng lùi lại như con cừu nhỏ trông thấy sói xám, cho đến khi đụng phải mặt tường cứng rắn, lạnh lẽo thì nàng mới biết phía sau đã không còn chỗ nào để trốn nữa rồi...
"Yoteki... Ngươi... Ta cảnh cáo ngươi... Đừng manh động... Nếu không, ta sẽ... Ta sẽ..."
"Sẽ làm cái gì?" Yoteki vốn đang định trêu đùa thiếu nữ này một chút, thấy dáng vẻ bối rối của nàng như vậy thì không khỏi bật cười mà hỏi lại.
"Ta sẽ... báo... báo cảnh... sát..." Meiyu cúi đầu, lí nhí đáp, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
"Ồ, vậy sao, thế nhưng ta đã làm cái gì đâu? Ngược lại, chính Meiyu - chan mới là người đã lén lút làm rất nhiều chuyện đấy..."
"Ta tự hỏi rằng đến lúc đó, bố mẹ của Meiyu - chan sẽ phản ứng thế nào khi khám phá ra sự thực rằng cô con gái ngoan hiền của mình lại là một kẻ bắt nạt đáng sợ ở trường học..."
"Còn mọi người trong lớp nữa, nếu để cho họ thấy được dáng vẻ hiện giờ của Meiyu - chan thì... Ha ha, ta đã không tài nào tưởng tượng được tình cảnh lúc đó sẽ ra sao nữa rồi..."
Yoteki vừa híp mắt cười vừa cúi người xuống, khẽ thì thầm từng lời vào tai Meiyu khiến nàng không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
"Ngươi... Ngươi... Đồ xấu xa... Yoteki... Rốt cuộc ngươi định trả thù ta như thế nào thì mới vừa lòng?"
Lúc này, vành mắt của Meiyu đã ươn ướt, dường như đã sắp khóc tới nơi, dáng vẻ trông vô cùng đáng thương. Yoteki thấy vậy thì cũng không trêu đùa thiếu nữ này nữa, thoáng xua tay, chậm rãi nói :
"Được rồi, đừng làm như ta là kẻ xấu chuyên ức h·iếp người khác vậy... Ta cũng chỉ muốn giúp Meiyu - chan có thể đi đường ngay lối thẳng, trở về với chính nghĩa của tổ quốc mà thôi..."
Lại vuốt vuốt cằm ngẫm nghĩ thêm một chút thì Yoteki mới tiếp tục nói :
"Như vậy đi, Meiyu - chan cũng có thể thấy, ta đang sống một mình, thân hình như này cũng không tiện vận động nhiều cho lắm nên nhà cửa hơi bề bộn... Vậy nên, kể từ bây giờ, sau khi tan học, làm phiền Meiyu - chan tới đây để giúp ta làm chút việc nhà..."
"Thật sự? Chỉ có như vậy... Thôi sao..."
"Meiyu - chan không thích ư? Thế thì để ta nhờ mấy việc khác nhẹ nhàng, riêng tư, thân mật hơn chút vậy..."
Yoteki chưa nói dứt lời thì Meiyu đã gấp gáp lên tiếng đáp lại :
"Được rồi... Yoteki... Ta... Ta hiểu rồi... Ngươi... Ngươi cứ để ta dọn nhà dùm đi..."
Nói rồi nàng vội vàng lách sang một bên để thoát khỏi Yoteki rồi nhanh chóng đẩy cửa chạy ra khỏi phòng như sợ hắn bất chợt đổi ý, nghĩ ra vài chuyện kỳ quái nào đó...
Yoteki thì thoáng nhìn qua giao diện hệ thống ở trong đầu, thấy rằng tuy tiến độ nhiệm vụ đã lên tới 30% nhưng độ thân thiện của thiếu nữ Meiyu từ -30 cũng giảm xuống -50 thì thầm nghĩ :
"Quả nhiên phương án blackmail này tuy hiệu quả nhưng vẫn có mặt hạn chế... Lần này hệ thống cho ta hẳn nửa năm để hoàn thành nhiệm vụ nhưng biết đâu, sau này có thể là một tháng, một tuần chẳng hạn... Lúc đó mà độ thân thiện -99, -100 thì đúng là bó tay..."
Mặc dù hệ thống không nói nhưng Yoteki nghĩ rằng độ thân thiện và nhiệm vụ chinh phục chắc chắn là có quan hệ mật thiết với nhau. Có lẽ không đến mức là độ thân thiện phải rất cao mới có thể hoàn thành nhiệm vụ nhưng việc này chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới đánh giá cuối cùng để hệ thống quyết định khen thưởng.
"Việc chinh phục thiếu nữ bắt nạt này tạm thời cứ như vậy đi, dù sao vẫn còn nhiều thời gian... Tiếp theo chính là gia tăng mị lực cá nhân, giá trị của bản thân để hoàn thành nhiệm vụ chính..."
Yoteki bắt đầu trầm tư suy ngẫm, tính toán xem phải bắt đầu ở lĩnh vực để có thể thoả mãn yêu cầu của hệ thống.
Học thuật thì quá mất thời gian với lại hắn cũng không có khả năng gì để có thể tiến xa trên con đường này khi thế giới đang sống đại khái cũng là tầm năm 2015 ở kiếp trước, cũng không phải thập niên 90 chưa phát triển gì.
Kinh doanh, khởi nghiệp gì gì đó thì cũng chịu, kiếp trước Yoteki cũng chỉ là một zombie công sở, để hắn thành thật làm công ăn lương thì được chứ bắt hắn làm ông chủ, lãnh đạo một đám người đến nơi đến chốn thì cũng bó tay, Yoteki vẫn tự biết năng lực của chính mình là ở đâu.
Vận động, thể chất thì... Đoán chừng là với thiết lập main hentai thì thân thể này còn có ẩn tàng thuộc tính nào đó liên quan đến chuyện xxx, khả năng cao là nếu hắn trở thành đồng nghiệp của cụ Tokuda thì không khó để hốt bạc, chỉ là cũng không thể nào đảm bảo việc phát triển danh vọng, gia tăng tín ngưỡng lực...
Suy đi tính lại thì con đường phù hợp nhất, có hiệu quả nhất và nhanh nhất vẫn là nghệ thuật!
Ở kiếp trước, chỉ cần một bài hát lên xu hướng thì qua một đêm, vô số người cũng sẽ biết đến tên của bản thân.
Chỉ là Yoteki cũng không định bắt đầu ra tay với âm nhạc mà chép bài hát nổi tiếng nào đó. Đối với hắn thì âm nhạc liên quan tới linh hồn, là một thứ vô cùng cao quý. Tất cả những loại hình nghệ thuật khác đều phải chịu những hạn chế về ngôn ngữ, văn hoá, tư tưởng... Thế nhưng, âm nhạc thực sự chỉ cần giai điệu thôi thì cũng đã đủ để rung động tâm can của bất kỳ ai.
Cho nên, Yoteki tuyệt đối sẽ không đụng chạm tới âm nhạc, cũng chỉ có thể hướng về phía mấy phương án còn lại.
Phim ảnh thì không thực tế, thời gian ba năm để từ một học sinh cấp ba lắc mình biến hoá thành đạo diễn là chuyện không tưởng, chẳng ai sẽ điên rồ tới mức bỏ tiền ra để một tên nhóc chưa đầy hai mươi tuổi giơ tay múa chân cho bộ phim với kinh phí thấp nhất cũng phải tính bằng triệu yên.
Cho tới việc chính bản thân đứng ra quay chụp thì Yoteki cũng không rảnh tới mức tự mình tìm khổ, làm biên kịch thì khán giả bình thường xem phim gần như đều chỉ biết tới diễn viên, đạo diễn là chính chứ ai thèm để ý tới một gã biên kịch, vậy thì không thể phát triển tín ngưỡng lực được.
Vậy nên, cũng sẽ chỉ còn lại lựa chọn cuối cùng là văn chương, tiểu thuyết!
Đây chắc chắn là phương án phù hợp và khả thi nhất đối với hắn. Không chần chừ thêm quá lâu, Yoteki nhanh chóng quyết định, bắt đầu mở máy tính lên, ngón tay không ngừng lướt trên bàn phím, nhanh chóng tra tìm những thông tin mà mình cần...