Chương 11 : Thực hiện nhiệm vụ
"Bà, cháu xin lỗi..."
"Đừng bận tâm, Anna... Ta tôn trọng lựa chọn của bản thân cháu..."
Bà lão mù đeo kính đen nhẹ giọng an ủi Anna đang có vẻ rất khó xử rồi lại nói tiếp :
"Chỉ là kết giới sư phái Hazama tuy rằng rất cường đại nhưng đồng thời cũng phải gánh chịu trọng trách rất nặng nề là bảo vệ Karasumori suốt đời..."
"Ngoại trừ vấn đề truyền thừa thì đây cũng là lí do mà cho tới nay cũng chỉ có người trong hai gia tộc đó sở hữu năng lực này vì không ai nguyện ý gia nhập để rồi trói chặt vận mệnh của mình với vùng đất bị nguyền rủa đó cả... Cháu nên cân nhắc cho kỹ..."
"Vâng, dù cho kết quả có ra sao thì cháu tuyệt đối cũng sẽ không hối hận..."
Ngay khi cô bé Anna vừa định chào bà lão mù lần cuối để rời đi thì đột nhiên, như chợt nhớ ra điều gì, sắc mặt của bà lão này bỗng chốc tái nhợt, vội vàng lên tiếng :
"Khoan đã, Anna, còn chuyện này nữa... Khi cháu tới đó thì tuyệt đối không được trêu chọc một nữ nhân..."
Trông thấy bộ dạng hốt hoảng, tràn đầy sợ hãi của người bà vốn luôn điềm tĩnh này thì Anna cũng không khỏi nghi hoặc mà hỏi lại :
"Bà, rốt cuộc thì đó là ai mà bà phải e dè tới như vậy?"
"Cô ta là người của dòng họ Sumimura ở ngay bên cạnh gia tộc Yukimura mà cháu sắp tới... Anna, cháu hãy nhớ kỹ lời ta nói, đừng dại dột mà gây hấn với con quái vật này..."
Lại nghe bà lão này cẩn thận dặn dò thêm một chút thì Anna cũng bắt đầu đi theo Yoteki để tới nhà ga gần đấy.
Trong chuyến hành trình rời khỏi vùng quê Kyoyama hẻo lánh để trở về Tokyo phồn hoa thì Yoteki cũng cân nhắc tới việc dạy bảo Anna.
Ngoại trừ vấn đề tư chất của cô bé này liệu có phù hợp để trở thành Kết Giới Sư hay không thì luật lệ của gia tộc cũng vô cùng nghiêm khắc. Đừng nói là người ngoài, ngay cả người trong dòng họ, nếu không xuất hiện dấu phương ấn Houin - minh chứng của truyền nhân đời tiếp theo thì cũng không có tư cách học tập những bí thuật cao cấp.
Chẳng qua Yoteki cũng nghĩ tới nhiệm vụ lần này mà hệ thống giao phó. Nếu có thể hoàn thành thuận lợi, giải quyết căn nguyên, gốc rễ vấn đề ở Karasumori thì việc truyền thừa tưởng chừng vô cùng khó khăn cũng sẽ không còn là trở ngại nữa.
Cứ như vậy, qua mấy ngày tàu xe liên tục thì cả hai người cũng đã tới Tokyo rồi xuất hiện ở trước một ngôi nhà bề thế với tường cao che chắn khoảng đất rộng rãi xung quanh. Tổng thể nơi này trông cũng khá xứng tầm với một thế gia cổ xưa sở hữu năng lực siêu nhiên.
Yoteki đứng trước cửa ấn chuông vài lần báo hiệu thì rất nhanh đã có một thiếu nữ xuất hiện. Nhìn thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa dài tới ngang lưng, bề ngoài trẻ trung thanh thuần này thì Yoteki cũng nhận ra đây là em gái hắn.
Chỉ là để phù hợp với thiên phú "Vạn nữ chê" sẵn có của Yoteki thì hệ thống khi tạo lập thân phận dường như cũng cho thiếu nữ này từ nhỏ đã không ưa thích anh trai của mình cho lắm.
Vậy nên, khi thấy Yoteki bất ngờ trở về thì nàng cũng không hề tỏ ra kinh ngạc hay mừng rỡ mà chỉ lạnh nhạt nói một câu :
"Cả nhà đang ăn cơm, ngươi lên phòng trước đi, đừng làm phiền mọi người..."
Yoteki biết thiếu nữ này đang không vui vì trông thấy mình nên cũng đáp lại ngắn gọn :
"Lần này có khách, để ta vào thông báo với bà nội cả mẹ một tiếng..."
Nghe Yoteki nói vậy thì nàng mới chú ý đến Anna đang đứng ở sau lưng hắn, thoáng nhíu mày một chút rồi cũng dẫn hai người vào trong nhà. Yoteki nhanh chóng thấy hai người phụ nữ đang ngồi trước bàn ăn.
Bà lão tóc trắng với bộ dạng thấp bé nhìn Yoteki đột nhiên xuất hiện thì cũng chỉ có chút ngạc nhiên còn mẹ hắn thì vui mừng tới rớt nước mắt khi trông thấy quý tử xa nhà đã lâu bất chợt trở về. Yoteki cũng trình bày qua với cả hai rằng mình trở lại là có chút việc, muốn Anna tạm thời ở đây một thời gian.
Sau đó, bữa cơm nhanh chóng kết thúc khi em gái Tokine sớm đã lấy lí do hơi mệt mà rời khỏi bàn ăn để bỏ lên phòng vì không muốn nhìn mặt Yoteki. Bà nội cũng không quá nhiệt tình với hắn, Anna vẫn luôn trầm mặc, mẹ thì vào bếp dọn dẹp còn Yoteki bây giờ chỉ nghĩ tới nhiệm vụ ở trong đầu :
"Tước đoạt sức mạnh của lãnh chúa Karasumori à..."
Cứ như vậy, cho tới nửa đêm, Yoteki âm thầm bám theo Tokine để tới ngôi trường đang phong ấn vị lãnh chúa ở trong truyền thuyết kia. Chờ em gái và tên nhóc nhà bên tuần tra, tiêu diệt xong yêu quái xâm nhập nơi này rồi trở về nhà như thường lệ thì Yoteki cũng bắt đầu hành động.
Có lẽ do đây là nhiệm vụ đầu tiên nên hệ thống cũng tương đối chiếu cố hắn, ký ức được quán thâu vào trong đầu rất chi tiết và cụ thể. Yoteki nhanh chóng tập trung tinh thần, tìm kiếm bốn góc của kết giới phong ấn theo hướng dẫn của hệ thống thì qua vài hơi thở, một lâu đài cổ xưa cũng xuất hiện ở trước mặt. Yoteki bắt đầu đi vào trong đó để tìm kiếm lãnh chúa Karasumori.
Lần mò trong đó một thời gian thì cuối cùng hắn cũng trông thấy hai bóng người trong căn phòng. Đó là một người đàn ông trung niên cùng một đứa nhóc khoảng 9, 10 tuổi, bề ngoài của cả hai khá là giống nhau, từ đôi mắt tới mái tóc và cặp lông mày đều trắng như tuyết.
Hiển nhiên là hai người cũng rất bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của Yoteki. Trong khi đứa nhóc có chút tò mò và vui mừng khi nghĩ rằng có khách tới chơi thì người đàn ông kia lại khá căng thẳng. Thế nhưng vừa nhìn kỹ trang phục Kết Giới Sư quen thuộc ở trước mặt cùng thân hình mập mạp của hắn thì người này cũng chợt nhớ ra điều gì :
"Ngươi là truyền nhân đời thứ 22 của nhà Yukimura..."
Chỉ là không để cho nam tử trung niên nói hết câu thì Yoteki đã đi thẳng vào vấn đề :
"Tổ sư Hazama, ta tới đây để kết thúc chuyện này..."
Thông qua ký ức tiếp nhận được thì Yoteki cũng đã biết được đầu đuôi ngọn ngành mọi thứ từ hơn 400 năm trước. Nói chung, tới bây giờ thì đúng sai cũng không còn quan trọng nữa rồi, Yoteki cảm thấy cần có một dấu chấm tròn để khép lại tất cả.
Nghĩ rồi Yoteki trực tiếp thi triển thuật Nenshi - Niệm Mịch, theo đó, giữa lòng bàn tay của hắn cũng xuất hiện một sợi chỉ mỏng dài phát ra ánh sáng màu xanh nhạt kỳ dị. Trong nháy mắt, nó liền lao thẳng tới Hazama Tokimori rồi trói chặt, khiến ông ta không cách nào động đậy. Yoteki cũng cẩn thận tạo thêm một lớp kết giới bao quanh nữa để giam giữ vị tổ sư này.
Lấy trạng thái linh hồn yếu ớt hiện tại của Tokimori thì thực sự cũng không có cách nào để chống cự lại Yoteki cả. Ông ta đã tồn tại suốt mấy trăm năm, kéo dài hơi tàn được cho đến ngày hôm nay phần lớn cũng là nhờ chấp niệm muốn bảo bọc đứa con yêu dấu.
Lúc này, Hazama Tokimori chỉ có thể bất lực nhìn Yoteki từ từ lại gần con trai của mình, trong mắt cũng có chút nghi hoặc khi không hiểu thiếu niên này lấy đâu ra tự tin mà khẳng định mình có thể giải quyết chuyện này.
Ngay khi Yoteki đi tới trước mặt đứa bé, chuẩn bị giơ tay lên để hệ thống hấp thụ thứ sức mạnh quái ác ẩn chứa trong cơ thể nhỏ nhắn này thì một cảm giác ớn lạnh tới sởn tóc gáy đã ập đến.
Trong nháy mắt, khí tức t·ử v·ong bao phủ khiến Yoteki lạnh sống lưng vì mồ hôi đã tuôn ra như suối, ướt đẫm cả vạt áo lúc nào không hay...