Chương 10 : Lần đầu động thủ
Lại qua một lúc, Yoteki mới bắt đầu rảo bước đi về phía những ánh đèn điện lấp loé ở phía xa xa. Dạo qua hơn chục hàng cây thì hắn cũng đã rời khỏi phiến rừng, ra tới đường cái.
Yoteki mau chóng đi qua cây cầu ở phía bên kia mà vào trong khu dân cư gần đó. Có lẽ do đây chỉ là một thị trấn nhỏ không mấy sầm uất, lại đã xẩm tối và ngoài trời thì tuyết trắng vẫn rơi lả tả nên bên ngoài chẳng có bóng dáng ai qua lại. Hắn đành quay sang tìm một nhà trọ quanh đây để qua đêm rồi hỏi thăm đường về Tokyo nhằm thực hiện nhiệm vụ mới xuất hiện ở trong đầu.
Ngay khi Yoteki vừa định bước đi thì đã thấy một cô bé tóc nâu tiến về phía mình. Cô bé này mặc một bộ yukata màu trắng, trên cổ choàng khăn len, dưới chân đi đôi guốc đen tương đối cao khi so với thân hình nhỏ nhắn chỉ khoảng 9, 10 tuổi.
Nhìn túi đồ xách ở trên tay thì dường như là cô bé vừa mua thức ăn ở cửa tiệm nào đó. Yoteki trông thế cũng mau chóng lại gần cô bé này rồi lên tiếng hỏi :
"Nhóc cho ta hỏi chút, gần đây có quán trọ nào vẫn mở cửa không? Và chỗ này là ở đâu vậy? Cách Tokyo bao xa..."
"..."
Chỉ thấy cô bé liếc nhìn hắn với ánh mắt vô cùng lạnh lùng rồi chậm rãi đi tiếp mà chẳng nói năng gì.
"Moá, ta quên mất thiên phú giời đánh kia..."
Yoteki thấy vậy thì thầm kêu ở trong lòng rồi cũng cố đuổi theo cô bé để hỏi lại, chỉ cần mặt dày liền có thể giải quyết vấn đề thì hắn vẫn lo được :
"Này này, khoan đã, ta chỉ muốn hỏi một tí thôi là xong ngay..."
"Mau tránh ra đi! Đừng có lại gần ta!"
Lần này cô bé thậm chí đã hét lớn lên rồi vung tay để xua đuổi hắn. Chưa để cho Yoteki kịp bất ngờ vì phản ứng thái quá này thì xung quanh người cô bé bỗng dưng xuất hiện vô số đốm lửa ma trơi kì bí, chúng dần dần hội tụ lại rồi dung hợp với nhau.
Trong thoáng chốc, một con quái vật to lớn như đười ươi với thân hình cao tới hai tầng lầu của ngôi nhà và chiếc sừng dài tận mấy mét ở ngay giữa trán, bộ dạng trông vô cùng dữ tợn và đáng sợ đã xuất hiện.
"Đã nói rồi... Đừng có lại gần ta..."
Chỉ thấy cô bé khẽ lẩm bẩm gì đó rồi khi thấy con quái vật bắt đầu giương nanh múa vuốt mà lao thẳng tới Yoteki thì nàng cũng không nhịn được mà hô lên :
"Chạy ngay đi!"
Khi cánh tay khổng lồ với vuốt dài nhọn hoắt vừa ập đến trước mặt thì Yoteki cũng lộn nhào qua một bên để tránh né. Thân thể linh hoạt, khoẻ mạnh và thần kinh phản xạ nhanh nhạy này khiến Yoteki không khỏi kinh ngạc, dường như năng lực kia đã âm thầm thay đổi cả cơ thể của hắn.
Nhìn thấy con quái vật này vẫn tiếp tục t·ấn c·ông, muốn dồn bản thân vào chỗ c·hết thì Yoteki vừa tránh né vừa trầm tư suy nghĩ :
"Được rồi, đọc lại hướng dẫn sử dụng trước khi dùng nào..."
Hắn bắt đầu đưa mắt nhìn giao diện hệ thống ở trong đầu để tìm hiểu năng lực vừa mới nhận được. Trong thoáng chốc, Yoteki đã chụm tay phải, khép hai ngón lại để làm thủ ấn, miệng thì lẩm bẩm :
"Phương Vi : Chỉ định mục tiêu"
"Định Sở : Xác định vị trí"
"Kết!"
Theo bàn tay của Yoteki chỉ thẳng vào con quái vật thì một khối lập phương vô hình cũng bất ngờ xuất hiện ở xung quanh nó.
Quái vật một sừng hiển nhiên cũng có chút bất ngờ trước biến cố này nên thoáng ngây ngẩn một chút. Khi phản ứng lại thì nó không khỏi tức giận gào thét, ra sức vung vẩy móng vuốt sắc nhọn của mình để cào xé, phá vỡ thứ này.
Thế nhưng khối lập phương bao quanh chẳng hề lay chuyển chút nào mà vẫn vô cùng kiên cố và vững chắc. Cứ như thế, con quái vật đã bị giam giữ ở bên trong đó, không cách nào di chuyển.
Thấy vậy thì bàn tay với hai ngón chụm lại làm thủ ấn của Yoteki cũng hạ xuống, hướng thẳng về khối lập phương ở trước mặt rồi nhẹ giọng nói :
"Diệt!"
Ngay lập tức, dưới sức mạnh nào đó thôi động, khối lập phương đó liền bất ngờ nổ tung khiến con quái vật một sừng bị giam cầm ở bên trong rú lên đầy đau đớn khi thân thể nó đã tan rã thành mấy mảnh dưới uy lực của v·ụ n·ổ.
Lúc này, Yoteki cũng chậm rãi giơ cây trượng dài mình đang cầm lên rồi khẽ nói :
"Thiên Huyệt!"
Theo đó, giữa tâm của vòng tròn ở trên đầu thiền trượng đột nhiên xuất hiện một dòng xoáy với sức hút khổng lồ hướng thẳng về con quái vật khiến nó vô cùng kinh hãi. Dưới trạng thái bình thường thì nó có thể dễ dàng tránh thoát vòng xoáy này nhưng hiện tại đã bị nổ nát nửa người, trở nên vô cùng suy yếu thì không tài nào kháng cự nổi. Càng đáng sợ hơn khi con quái vật cảm nhận được những khí tức khủng bố ẩn sau vòng xoáy, đó dường như là thông đạo dẫn lối sang một thế giới khác vô cùng nguy hiểm.
Nói thì chậm mà thực tế lại rất nhanh, trong nháy mắt, quái vật một sừng chỉ kịp gào rú thảm thiết lần cuố rồi bị vòng xoáy đó hút vào, không còn chút mảnh vụn nào.
Nhẹ nhõm đánh bại quái vật khổng lồ này nhưng trong lòng Yoteki cũng không hề vui mừng chút nào mà lại cảm thấy vô cùng nghi hoặc, âm thầm hỏi hệ thống :
"Alo alo, hệ thống, có nhầm không vậy? Đối mặt với con quái vật như này đáng lí ta phải sợ vãi ra quần rồi chứ? Sao suốt quá trình ta chẳng cảm thấy gì hết vậy?"
"Trước kia ta là dân công sở bình thường chứ đâu có phải những ông anh văn phòng tài chính, rồng phượng đầy mình đâu..."
Nghe được câu hỏi của hắn thì hệ thống đột nhiên trầm mặc một lúc lâu, mãi sau đó mới đáp lại cụt lủn :
"Từ trước đến nay, hệ thống chưa bao giờ chọn một người bình thường để làm ký chủ..."
Câu trả lời không đầu không đuôi này khiến Yoteki cũng đành bó tay, không hiểu sao hệ thống lại đột nhiên dở chứng như vậy. Nghĩ rồi hắn cũng bỏ chuyện này ra sau đầu, có lẽ khi nhận được năng lực mới thì không chỉ thể chất của hắn được cải tạo mà ngay cả tinh thần, tâm lí cũng đã phát sinh biến hoá nào đó...
Lúc này Yoteki cũng trông thấy cô bé kia sớm đã ngây người ra, hai mắt mở to, đôi môi nhỏ còn không khép lại được. Dường như cô bé vẫn chưa tin tưởng nổi cảnh tượng đang diễn ra ở trước mắt.
Yoteki thấy thế thì cũng đành tạm thời ngồi xuống bên cạnh cô bé rồi tiện tay tạo ra một khối lập phương bao quanh cả hai người khiến không chút gió tuyết lạnh giá nào có thể lọt vào bên trong.
"Thứ đó... Là gì vậy..."
Yoteki quay sang nhìn cô bé vừa mở miệng lên tiếng, có vẻ như đã hoàn hồn trở lại. Hắn thoáng ngẫm nghĩ một chút rồi cũng trả lời :
"Đây gọi là kết giới... Còn ta thì là một Kết Giới Sư chuyên tiêu diệt yêu ma quỷ quái..."
Đó cũng chính là năng lực mà hắn mới nhận được. Yoteki cảm thấy thứ này tuy rằng có phần đơn giản nhưng đồng thời cũng rất đa dụng, nếu biết cách khai thác thì có thể sẽ phát huy được sức mạnh vượt mức tưởng tượng.
"Ngài... Có thể dạy ta được không... Ta muốn... Trở nên mạnh mẽ hơn..."
Nghe cô bé này đột nhiên thỉnh cầu mình thì Yoteki cũng có chút bất ngờ. Chỉ là liên tưởng tới thái độ ác liệt từ lúc đầu của cô bé với sự xuất hiện đột ngột của con quái vật kia và cuối cùng là ánh mắt kiên nghị, cương quyết hoàn toàn không phù hợp với một đứa trẻ ở trước mặt này thì hắn cũng đã hiểu được phần nào câu chuyện.
"Ta không thể cam đoan chắc chắn điều gì, chuyện này phụ thuộc vào bản thân nhóc... Có những thứ không phải cứ cố gắng là thực hiện được..."
"Ta không muốn trải nghiệm cảm giác yếu đuối, bất lực ấy nữa... Chỉ cần có một cơ hội, ta nhất định sẽ không để ngài phải thất vọng..."
"..."
"Vậy từ giờ nhóc hãy theo ta... Lúc nào cảm thấy hối hận thì cứ rời đi, ta không ép buộc... Được rồi, cũng không còn sớm nữa, nhóc dẫn đường giúp ta tới nhà trọ trước đi..." Yoteki nói xong liền bắt đầu bước đi nhưng thấy cô bé vẫn đứng yên một chỗ thì không khỏi có chút nghi hoặc mà ngoái lại nhìn.
"Cảm ơn ngài vì đã cứu ta..."
Chỉ thấy cô bé lúc này cũng đã không giữ được sự lạnh lùng, bình tĩnh vốn có nữa, gương mặt đã dần dần trở nên ửng đỏ như rặng mây hồng dưới ánh trời chiều, tràn đầy xấu hổ cùng ngượng ngùng.
Yoteki thấy vậy thì suy tư trong thoáng chốc rồi nói :
"Thực ra, ta cảm giác rằng cho dù ta không xuất hiện thì nhất định cũng sẽ có người tới giải cứu nhóc..."
"Không phải như vậy... Đây chắc chắn là do vận mệnh sắp đặt, người đó nhất định phải là ngài... Bởi lẽ... Ngài còn là người đầu tiên mà năng lực Reishi của ta... Không có tác dụng..."
"Ta không thể đọc được suy nghĩ của ngài như những người khác..."
Cô bé thoáng lẩm bẩm gì đó nhưng do Yoteki đã đứng ở chỗ tương đối xa lại có gió mạnh thổi qua, át cả giọng nói nhỏ bé đó nên hắn cũng không biết là cô nhóc này đã nói gì nữa...