Chương 12 : Tước đoạt sức mạnh
Theo đó, một người phụ nữ với mái tóc dài, vầng trán cao cùng ánh mắt đen tĩnh lặng, thăm thẳm như một vực sâu tối tăm, không có bất kì cảm xúc nào ẩn chứa ở trong đó cũng từ từ xuất hiện.
"Ta đã bỏ lỡ chuyện gì rồi?"
Yoteki đã không tài nào nghe được giọng nói đạm mạc phát ra từ đôi môi với nước son đen như mực của người phụ nữ này khi cơ thể hắn đã cứng đờ ra vì sợ hãi.
Chỉ có bản năng cầu sinh thôi thúc khiến thần trí hắn còn giữ lại một chút tỉnh táo cuối cùng để mà lớn tiếng gào thét ở trong đầu :
"Hệ thống, ta từ bỏ nhiệm vụ!!!"
"Nữ nhân này quá nguy hiểm!!!"
Chỉ thấy hệ thống trầm mặc trong thoáng chốc lát rồi cũng đáp lại :
"Do đây là lần đầu tiên thực hiện nhiệm vụ nên hệ thống sẽ kích hoạt cơ chế bảo hộ trong suốt quá trình này, đảm bảo không để ký chủ t·ử v·ong..."
Yoteki nghe hệ thống cam đoan như vậy thì cũng yên tâm phần nào, cả cơ thể và thần kinh đều đang căng cứng đã dần dần thả lỏng trở lại nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy cảnh giác mà nhìn về phía nữ nhân đang đứng trước mặt.
Lúc này, cô ta cũng chậm rãi tiến tới bên cạnh Hazama Tokimori.
Không phải giải trừ hay phá huỷ mà là trực tiếp đi xuyên qua kết giới của Yoteki, cứ như thể nó chẳng hề tồn tại vậy.
Mặc dù chỉ xuất hiện trong thoáng chốc nhưng Yoteki cũng nhận ra đó dường như là Hado - một trong những kỹ thuật cao cấp nhất của Kết Giới Sư giúp người sử dụng có thể xuyên qua tất cả các kết giới nói chung hay không gian nói riêng mà không ảnh hưởng đến bất cứ thứ gì.
Vấn đề là để làm được như vậy thì bình thường cũng phải tập trung tinh thần, cảm nhận kết cấu ẩn chứa trong đó rồi điều chỉnh sức mạnh toàn thân sao cho phù hợp với bước sóng không gian của kết giới thì mới thực hiện được thuật pháp này.
Có thể ung dung sử dụng Hado một cách dễ dàng giống như ăn cơm uống nước là điều mà Yoteki không cách nào tưởng tượng nổi, trong lòng hắn cũng âm thầm xếp nữ nhân này lên hàng nguy hiểm nhất.
"Sư tổ, ngài cũng không nên để hậu bối dễ dàng bắt nạt mình như vậy chứ..."
Hazama Tokimori thấy thế thì chỉ cười khổ :
"Ta sắp xuống lỗ hoàn toàn rồi, lấy đâu ra hơi sức nữa..."
Lại trò chuyện thêm vài câu thì nữ nhân này cũng ngoái đầu hỏi :
"Ra là Yoteki - kun muốn xử lý vấn để của lãnh chúa Karasumori ư? Có thể để ta ở một bên quan sát được không?"
Yoteki cố gắng trấn định để bình tĩnh đáp lại :
"Nếu ta từ chối thì sao?"
"Ta sẽ thuyết phục Yoteki - kun"
"Bằng vũ lực?"
"Còn cách nào khác đơn giản hơn à?"
"..."
Yoteki trông thấy thái độ thản nhiên nhưng đồng thời cũng ẩn chứa sự tự tin không thể nghi ngờ, bá đạo vô cùng đó thì cũng không biết nói gì hơn, chỉ có thể tạm thời ngó lơ nữ nhân này rồi tiếp tục làm theo hướng dẫn là đặt tay lên đầu đứa trẻ kia để hệ thống lấy đi sức mạnh khổng lồ cùng năng lực hấp thụ sự sống của vạn vật ẩn giấu trong cơ thể nhỏ bé này.
Theo thời gian trôi qua thì mái tóc và cặp lông mày bạc trắng của đứa trẻ cũng dần trở lại màu đen như bình thường, bản thân nó sớm cũng đã chìm vào giấc ngủ, nằm gục ở trong lòng của Yoteki khi đang được hắn bế lên.
"Yoteki - kun đúng là không đơn giản... Dù đã tận mắt chứng kiến nhưng ta vẫn không thể tin con người thực sự có thể làm được chuyện này..."
"Ai cũng có bí mật riêng của mình, Sumiko - san à..."
Sumimura Sumiko thoáng mỉm cười còn Yoteki cũng nhớ ra thân phận của nữ nhân này, là mẹ của tên nhóc nhà bên vẫn luôn cùng em gái mình tuần tra quanh khu vực Karasumori mỗi tối.
Lúc này Hazama Tokimori cũng bước tới để đón lấy con trai mình từ tay của Yoteki, trông thấy dáng vẻ ngủ say sưa đó thì ông ta cũng khẽ thở dài :
"Như này có lẽ cũng tốt, sẽ không còn ai phải hi sinh vì sự mù quáng và ích kỷ của ta nữa... Chushinmaru cũng sẽ có cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác..."
Dù đã mất đi tất cả năng lực nhưng cơ thể đứa bé này được sức mạnh siêu nhiên cải tạo suốt mấy trăm năm thì sớm đã vượt xa thường nhân, sống khoẻ mạnh đến hơn trăm tuổi cũng không vấn đề gì.
Sau đó, cả ba cũng bắt đầu rời khỏi toà lâu đài này. Vừa bước ra khỏi khuôn viên thì ngôi trường phía sau cũng sụp đổ ầm ầm do không còn sức mạnh của lãnh chúa Karasumori bao bọc.
Ba người cũng không để ý quá nhiều, Hazama Tokimori thì bế Chushinmaru đi tới đâu đó, Yoteki cùng Sumimura Sumiko cũng lần lượt trở về nhà sau một đêm dài...
...
Sáng hôm sau, tin tức ngôi trường bất ngờ trở thành một vùng phế tích cũng đã được thời sự đưa tin. Việc này dần trở nên khá là nghiêm trọng khi chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đã có hai ngôi trường ở trong thành phố sụp đổ.
Nếu trước đó thì người ta còn có thể đổ lỗi do Ishiyama vốn toàn thành phần bất hảo, học sinh quậy phá, đ·ốt p·háo nổ lung tung nên mới sập trường.
Thế nhưng với trường cấp 3 Karasumori bình thường này thì một dấu hỏi lớn trong công tác xây dựng và phòng chống t·hiên t·ai đã được đặt ra khiến không ít người lo sốt vó vì sợ bị liên đới trách nhiệm.
Bà lão Tokiko khi nghe tin này thì b·iểu t·ình cũng trở nên kinh nghi bất định mà nhìn Yoteki. Đứa cháu trai xa nhà quanh năm đột nhiên trở về, qua một đêm liền xảy ra vấn đề thì chỉ kẻ ngốc mới không thấy rằng hai chuyện này có liên quan tới nhau.
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Yoteki vừa mới ngồi xuống bàn ăn thấy vậy thì cũng tuỳ ý trả lời :
"À, đại loại thì sức mạnh của lãnh chúa Karasumori đã bị phong ấn... Bây giờ mọi người có thể an tâm mà sống rồi..."
Bà lão Tokiko vẫn còn tưởng rằng mình lãng tai nên nghe nhầm :
"Cháu vừa nói cái gì? Có thể nhắc lại cho ta nghe được không?"
"Nói ngắn gọn thì kể từ giờ phút này, yêu quái sẽ không bén mảng tới đây nữa, vấn đề của Karasumori đã được chính tay cháu giải quyết hoàn toàn trong đêm qua rồi..."
"Cạch! Loảng! Xoảng!"
Đúng lúc này, theo những tiếng động liên tiếp vang lên thì ở phía đằng sau, mấy đĩa thức ăn vốn đang được Tokine bưng ra từ bếp đã rơi thẳng xuống đất.
Chỉ là nàng cũng không còn tâm trạng nào mà để ý tới chuyện này khi ánh mắt đã bị ngọn lửa phẫn nộ che mờ, lớn tiếng hét thẳng vào mặt Yoteki :
"Yoteki!!!"
"Sao ngươi dám lấy chuyện này ra để làm trò đùa! Ngươi có biết là rất nhiều người đã bỏ mạng để bảo vệ mảnh đất này hay không?"
"Ngay cả cha cũng đã phải c·hết thảm dưới nanh vuốt của yêu quái..."
"Một kẻ hèn nhát như ngươi thì lấy tư cách gì để mà giễu cợt sự hi sinh này?"
Càng nói thì Tokine càng kích động, càng cảm thấy nực cười với người gọi là anh trai ở trước mặt mình này.
Sự tồn tại của Yoteki trong gia đình vốn dĩ đã vô cùng mờ nhạt. Ngay cả ảnh chụp chung với mọi người hay số lần gặp mặt nói chuyện bình thường cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mặc dù không biết tại sao nhưng kể từ khi còn bé, theo ký ức mơ hồ còn sót lại ở trong trí óc thì Tokine chỉ biết Yoteki thường xuyên rời khỏi nhà, chẳng mấy khi trở về. Thậm chí là nếu không phải cha nàng bất ngờ bị yêu quái hại c·hết thì Tokine cũng chẳng nhớ ra mình có một người anh trai nữa...
Lúc đó, nàng mới bắt đầu cảm thấy căm ghét Yoteki.
Tokine rất muốn gặp mặt để hỏi hắn rằng tại sao không ở lại bảo vệ nơi này để rồi khiến cha phải c·hết thảm. Chỉ là Yoteki thậm chí cũng không quay lại để chịu tang, Tokine nhớ rằng phải qua tận mấy năm sau hắn mới về thắp nhang một lần rồi tiếp tục bỏ đi biền biệt.
Kể từ khi ấy, ở trong mắt nàng, Yoteki vẫn luôn là một người máu lạnh, hèn nhát, chỉ muốn trốn tránh trách nhiệm bảo vệ vùng đất này...
Buồn cười hơn nữa là một kẻ như vậy lại sở hữu dấu phương ấn Houin, Tokine thực sự không hiểu sao tổ tiên lại chọn Yoteki làm truyền nhân chính thức của gia tộc nữa.
Bây giờ nàng lại nghe thấy hắn đang khoác lác rằng bản thân đã giải quyết nan đề mà bao đời tổ tiên cũng phải bất lực, là nguyên nhân chính khiến cha phải bỏ mạng ư?
Tokine thực sự không nhịn được nữa, nếu không phải đang ở trong nhà, bên cạnh còn có bà cả mẹ thì nàng sớm đã sử dụng thuật kết giới để đánh Yoteki một trận tơi bời.
Yoteki thấy em gái đột nhiên nổi giận đùng đùng với mình thì cũng không hiểu đầu đuôi ra sao cả. Chỉ là đúng lúc này, âm thanh của hệ thống cũng bất chợt vang lên :
"Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ! Mời ký chủ chọn một trong hai tuyển hạng sau đây"
1. Trở về ngay lập tức
2. Tiếp tục thực hiện nhiệm vụ để nhận lấy những phần thưởng khác
Yoteki nghe vậy liền tỏ thái độ :
"Hệ thống, ngươi đùa ta à? Hai lựa chọn ở đâu ra vậy? Rõ ràng là chỉ có một..."
Theo đó, một nhiệm vụ mới cũng nhanh chóng xuất hiện ở trong đầu khiến hắn có chút trầm tư suy ngẫm...