Trời hừng đông, nàng sớm đã ngủ dậy. Cuộc sống của người xưa khiến nàng chưa thích ứng kịp. A Loan từ sớm đã ra sân sau gánh nước tưới vườn rau. Vì quá nhàn rỗi nên nàng muốn giúp nàng một tay nhưng lại luôn bị nàng mở miệng từ chối.
"Tiểu thư mới khỏe lại, làm nhiều không tốt."
"Nhưng một mình ngươi sao có thể xoay sở hết mớ việc ở đây? Mai Viện dù không lớn nhưng dọn dẹp cũng tốn khá nhiều thời gian, mảnh vườn tuy không quá to nhưng tưới nước cũng sẽ mất sức, nấu ăn không quá phức tạp nhưng cũng cần sức lực. Ta đâu phải kiểu người chưa từng trải qua vất vả." Nàng khẽ cười xoa đầu nàng ta. Nàng biết A Loan cũng vì lo lắng cho nàng nên mới ôm khư khư hết mớ công việc này nhưng nàng cũng không phải loại ở không nhìn người khác làm quần quật sớm tối.
"A Loan, nhận củi." Tiếng nói phát ra bên ngoài cửa gỗ.
A Loan liền lên tiếng rồi đi lại mở cửa, nàng cũng vì hiếu kì mà theo sau. Nàng ở tưởng ở đây hoàn toàn không qua lại với người trong phủ.
"Nghe nói vương phi nhảy giếng tự tử... Cháu nhận nhiều củi một chút, đun nước nóng cho vương phi dùng cho ấm người."
"Lão Vương, cảm ơn ông!" A Loan nhìn lão đầy mừng rỡ. Lão Vương là người duy nhất trong phủ thật lòng yêu quý tiểu thư nhà nàng.
"Ngươi mang đống củi đó vào được không?" Nàng nhìn đống củi lớn rồi nhìn sang nàng ta hỏi.
Lão Vương nghe tiếng nàng liền đưa mắt nhìn theo, hai mắt lão mở to hết cỡ dường như không tin vào những gì mình đang thấy.
"Người là vương phi?" Lão ta từng gặp vương phi rất nhiều lần lại từng được vương phi cứu giúp nhưng diện mạo khi ấy của vương phi không xinh đẹp như bây giờ. Vết sẹo do bị bỏng đâu rồi? Người này thật sự là vương phi sao?
"Lão Vương cũng ngạc nhiên như ta hôm qua vậy đó! Vết sẹo trên mặt tiểu thư không phải thật mà là dùng thuật dịch dung tạo thành."
"Thuật dịch dung?" Sự kinh ngạc của lão chỉ tăng chứ không hạ.
"Tiểu thư nói trước kia trên núi Thiên Sơn có nhiều sơn tặc nên sư phụ mới dùng thuật lên mặt tiểu thư để cho đám người đó không nổi lòng tà dâm. Về sau vì ngâm nước quá lâu khiến thuật dịch dung bị tiêu biến." A Loan không ngần ngại kể hết mọi chuyện cho Lão Vương nghe.
Nàng nhìn sắc mặt lão ta vẫn tỏ vẻ nửa tin nửa không. Xem ra lão này đầu óc không ngốc như A Loan.
"Ngươi không tin?" Nàng hỏi.
"Lão nào dám!" Lão ta liền cúi đầu.
Nàng đỡ lão đứng thẳng dậy, cái cúi đầu của lão nàng không dám nhận.
Nàng nhìn lão cười khẽ: "Đừng truyền tin này ra ngoài, ta chỉ muốn bình an sống trong Mai Viện."
"Ta có thể hứa với vương phi nhưng... phu nhân ta tính tình nhiều chuyện..." Lão e dè nhìn ra ngoài cửa, loại chuyện kinh động này bà ta chắc chắn đã hóng tai nghe ngóng rồi.
Nàng theo phản xạ nhìn ra ngoài cửa, thấy lão bà đứng đằng sau bức tường. Thôi thì cứ thuận theo ý trời!
"Không sao. Về sau đừng gọi ta là vương phi, hai từ đó ta không nhận nổi. Gọi ta là tiểu thư được rồi." Nàng đưa mắt nhìn A Loan: "A Loan, tiễn khách!" Nàng quay lưng đi vào trong, nếu chuyện này bị đồn thổi ra ngoài, chắc chắn cuộc sống về sau của nàng sẽ không thể nào bình yên được.
Tin truyền miệng quả thật rất có tính lan truyền cao, trong vương phủ, không ít lời bàn tán về vị vương phi sau khi tự tử không thành lại trở nên vô cùng xinh đẹp, câu chuyện của nàng được bọn họ ví như câu chuyện dân gian "vịt hóa thiên nga". Ồn ào, náo nhiệt là thế nhưng Mai Viện vẫn mang dáng vẻ trầm tĩnh vốn có. Đám người kia dù tò mò đến mấy cũng không dám vào Mai Viện để xem vì vương gia có lệnh không bổn phận thì không đến gần Mai Viện. Mai Viện cứ thế bị cô lập trong phủ đã nhiều năm.
"Miệng của lão bà cũng thật to lớn. Phủ vương gia rộng như vậy chỉ trong vài ngày đều biết hết rồi." A Loan bê dĩa đồ xào đặt xuống bàn, giọng nói của nàng có chút không vui.
"Tò mò vài ngày rồi cũng sẽ đâu vào đó. Chuyện nấu nướng sau này để ta lo, ngươi chỉ cần nhóm lửa là được."
"Tiểu thư muốn đuổi A Loan đi sao?"
"Sao lại nghĩ vậy?" Nàng gắp thức ăn vào bát của nàng ta thuận miệng hỏi.
"A Loan là nha hoàn của tiểu thư, những việc này vốn dĩ là việc A Loan nên làm. Dạo này tiểu thư hết giúp A Loan quét sân đến thay A Loan tưới rau nay lại còn muốn nấu ăn thay ... Tiểu thư không cần A Loan nữa sao?" Nước mắt thuận chiều mà chảy xuống. Trước đây tiểu thư có nhiều lần muốn giúp đỡ nàng nhưng khi nàng nói không cần thì liền không động đến nữa. Nhưng sao bây giờ tiểu thư lại nằng nặc đòi làm thay nàng...
"Nhàn rỗi quá sẽ nảy sinh nhiều ý nghĩ không tốt. Ta không biết A Loan xem ta là gì nhưng ta vốn đã xem A Loan là tỷ muội ruột thịt, để ngươi một mình ôm khư đống việc ta không nỡ." Có trời mới biết cách nói chuyện ôn nhu dỗ dành trẻ nhỏ này là lần đầu tiên nàng sử dụng. Cô nhóc này thật sự quá mỏng manh.
"A Loan từ lâu đã xem tiểu thư là người nhà của mình rồi..."
"A Loan ngoan, không khóc, mau ăn cơm." Nàng nhìn nàng ta khẽ cười nhẹ. Đột ngột trở về quá khứ mà lại có được một người như nàng ta ở bên thì xem ra nàng đã may mắn lắm rồi. Về sau dù thế nào nàng cũng sẽ chăm sóc, bảo vệ tốt cho A Loan.
*Phủ bát vương gia*
"Lão cửu, Diệp Mộng Y sau khi tự tử liền trở nên xinh đẹp. Nghe nói dùng thuật dịch dung để che giấu khuôn mặt." Mộ Dung Tiêu nhìn đệ đệ của mình liền cười nói.
Gương mặt Mộ Từ không chỉ không biến đổi ngược lại càng thêm phần lạnh lẽo. Nữ nhân đó còn biết sử dụng cả thuật dịch dung?
"Thứ nữ nhân đê tiện như nàng ta không khác gì tỷ tỷ đứng đầu chốn hậu cung của ả cả."
Âm thanh lạnh toát phát ra khiến cho bát vương gia có chút lạnh run. Thụy vương phủ của y sớm bị hơi thở của hắn làm cho ngày một lạnh lẽo rồi.