Đứng trên nóc tường thành Mai Viện, nàng thích bầu trời đầy sao ở đây. Hôm nay là đêm trăng tròn, nghe nói vào ngày này chiếc vòng sẽ phát sáng dưới ánh trăng, nàng thuận tay tháo chiếc vòng ra hướng nó về mặt trăng. Một màu xanh lục bảo hiện ra trước mắt. Một chiếc vòng biết biến đổi màu sắc, lần đầu nàng nhìn thấy. Thật đẹp!
"Chiếc vòng đẹp đấy!"
Giọng nói nam nhân phát ra khiến ánh mắt nàng đổ dồn về hắn. Hắn ta là ai? Y phục mà hắn ta mặc vừa nhìn đã biết được may từ loại vải thượng hạng.
"Công tử không rõ đây là nơi nào mà lại dám vào sao?" Nàng nhìn hắn, đeo vòng vào tay. Một nơi cô lập như Mai Viện sao có thể dễ dàng vào trong mà không có được sự cho phép của tổng quản. Thân phận kẻ này hẳn không tầm thường.
"Còn có nơi mà ta không được vào sao?" Mộ Dung Tiêu nhếch môi, dùng khinh công nhảy lên chỗ của nàng: "Ngươi không nhận ra ta?"
"Ta sao phải nhận ra ngài?" Nàng nhếch môi hờ hửng hỏi ngược lại.
Mộ Dung Tiêu nhìn thái độ lạnh nhạt của nàng ta liền có chút cao hứng. Không ngờ còn tồn tại loại nữ nhân dám dùng bộ mặt lạnh lùng đối đãi với hắn.
Hắn liền bật cười: "Ta quên mất khi đó ngươi đội khăn đỏ sao có thể nhận ra ta. E rằng bây giờ ngay cả gương mặt tướng công ngươi ngươi cũng chưa từng thấy."
Nàng từng nghe qua việc này, đêm động phòng nàng bị đưa đến Mai Viện ngay cả khăn đỏ đội đầu cũng chưa từng được tháo ra. Không lẽ hắn ta là tướng công của nàng? Là kẻ đã biến nàng thành một vị vương phi vô danh?
Mộ Dung Tiêu cười như không cười, dưới ánh trăng mờ nhạt khuôn mặt nàng sắc xảo hài hòa. Hắn ta nhất thời rung động, một nữ nhân đẹp tựa thần tiên sao có thể không động lòng.
"Nếu sớm để ta nhìn thấy khuôn mặt này thì ngươi bây giờ đã trở thành bát vương phi rồi."
"Ngài là... bát vương gia?" Gương mặt nàng tỏ ra chút kinh ngạc. Thì ra là huynh đệ của kẻ kia.
"Ánh mắt bất ngờ đó là sao? Thích ta rồi à? Thích rồi thì về làm nương tử của ta."
Đôi lông mày nhăn lại, lạnh lùng nhìn hắn.
"Ta dù gì cũng là đệ muội (em dâu) của ngài."
"Ồ, không cần ngươi nhắc nhở. Nhưng Mộ Dung Tiêu ta chính là rất thích mối quan hệ loạn luân."
"Bệnh hoạn."
"Nghe thật êm tai." Hắn ta nhìn vẻ mặt ngày một lạnh lùng của nàng liền có chút liên tưởng đến đệ đệ của mình. Phu thê nhà y đều lạnh lẽo như nhau. Nhưng nữ nhân lạnh lùng như nàng lại khiến cho hắn càng muốn chinh phục.
Diệp Mộng Y không muốn phí lời với kẻ thần kinh nên đành tìm cách leo xuống. Nếu nàng có khinh công như hắn thì đã đi vào nhà từ lâu rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ đang tìm đường leo xuống khiến hắn ta không khỏi bật cười. Nàng ta dùng cái thang này để leo lên?
"Xem ra cái thang ở chỗ ta rồi. Muốn leo xuống thì lại đây."
"Ta thà nhảy xuống gãy chân còn hơn lại gần kẻ điên như ngài."
"Diệp Mộng Y, ta không lấy danh phu huynh (anh chồng) thì chí ít cũng là bát vương gia của Vệ Quốc, ngươi vô lễ như vậy không sợ ta chém rớt cái đầu nhỏ của ngươi à?"
Đe dọa nàng? Hắn nghĩ nàng sẽ sợ?
"Bát vương gia nghĩ ta sợ chết ư?"
"Ta biết ngươi từng tự tử nhưng chưa chắc ngươi sẽ không sợ chết." Hắn nhếch môi ôm nàng vào lòng rồi nhảy xuống dưới. Hắn vốn định đến hàn huyên cùng cửu đệ nhưng không ngờ lại nhìn thấy nữ nhân mặc y phục trắng toát đứng trên nóc tường ngắm trăng. Hắn cũng vì tò mò mới đến đây, không ngờ lại gặp được một Diệp Mộng Y xinh đẹp như hoa. Lời đồn thổi không sai, vết sẹo trên mặt mất đi nàng liền biến thành tuyệt sắc giai nhân.
Nàng bị hắn ôm nhảy xuống trong lòng có chút sợ nhưng chân vừa chạm đất nỗi sợ liền biến mất, nàng đẩy người kia ra.
"Nữ nhân lạnh lùng, ta thích!"
"Thần kinh!" Nàng xoay người bước đi. Nàng có cảm giác về sau sẽ luôn gặp rắc rối.
"Con người ta vốn thích đùa. Lời nói vừa rồi rất mong đệ muội để ý. Cùng ta loạn luân sẽ không nhàm chán." Mộ Dung Tiêu tựa lưng vào tường nhìn bóng lưng nàng cười nói.
"Bát vương gia thật có khiếu khôi hài."
Mộng Dung Tiêu nhảy ra ngoài, hắn muốn đến gặp cửu đệ của mình để bàn về Diệp Mộng Y nhưng vừa rời khỏi Mai Viện đã thấy đệ ấy đứng đó nhìn hắn.
"Xem ra mỗi lần huynh đến đều có mục đích rõ ràng." Hắn lạnh nhạt nhìn Mộ Dung Tiêu, nghe tin y đến thăm Cung vương phủ, hắn liền biết mục đích thật sự của y.
"Cửu đệ, thê tử của đệ thật sự xinh đẹp nha! Hoàng thượng mà biết hẳn sẽ tức chết. Nàng ta còn xinh đẹp hơn cả hoàng hậu."
Lông mày hắn nhíu lại tỏ thái độ không bằng lòng với người kia hết mức rõ ràng: "Mộ Dung Tiêu, huynh một ngày không đá xéo ta liền ăn cơm không ngon, đi ngủ không yên sao?"
"Ta nào đá xéo đệ? Chuyện giữa các người cả triều ai đều không biết? Ta sợ đến cả..."
"Cút!" Hắn lạnh lùng nhìn y ra lệnh. Thanh danh cả đời hắn lừng lẩy cũng không đủ rửa sạch cái vết dơ đáng chết đó, thế mà lại bị y suốt ngày lôi ra đá xéo khiến hắn càng ngày càng khó rửa sạch hơn.