Xuyên Qua Làm Cửu Vương Phi

Chương 3




Nàng mở mắt tĩnh dậy, đập vào mắt là trần nhà làm bằng gỗ, căn phòng tồi tàn theo khuynh hướng cổ trang. Vậy giấc mơ đó là sự thật? Nàng thật sự đã xuyên không về quá khứ? Thật sự biến thành Diệp Mộng Y?

"Tiểu thư? Tiểu thư thật sự đã tỉnh lại rồi. Nhìn thấy cảnh tiểu thư nhảy xuống giếng tự sát làm ta sợ chết được..."

Đưa mắt nhìn vị cô nương theo đúng nghĩa cổ đại, vẻ mặt nàng ta đầy sự lo lắng. Dựa theo sự hiểu biết của nàng về cổ đại thì nàng ta chính là nha hoàn của tiền thân nàng.

"Ngươi là..." Nàng biết nàng ta là nha hoàn của người kia nhưng tên tuổi nàng ta ra sao thì nàng không biết, bởi bộ não của nàng vốn thuộc về tương lai chứ không thuộc về quá khứ.

"Ta là A Loan, là nha hoàn của tiểu thư... Tiểu thư thật sự không nhớ?" A Loan mặt mày tái nhợt nhìn tiểu thư có chút đau khổ, chủ tử nàng vì quá đau khổ nên nhảy xuống giếng tự vẫn cũng may là nàng phát hiện kịp thời mới có thể cứu sống tiểu thư nhưng sao tiểu thư lại không nhận ra nàng?

Nhìn vẻ mặt vừa buồn vừa nghi ngờ của nàng ta khiến lòng nàng có chút chột dạ.

"A Loan, ta dường như không nhớ ra chuyện trong quá khứ, ta hình như bị mất trí nhớ rồi." Nhanh chóng tìm ra một lý do có tính thuyết phục cao rồi đưa tay lên xoa đầu.

"Bị mất trí nhớ? Nhưng tiểu thư rất giỏi y thuật sao lại dễ dàng bị bệnh được?" A Loan thấy tiểu thư có vẻ như đau đầu liền ngồi xuống giường ấn huyệt cho chủ tử, lúc này nàng nhìn rõ gương mặt kia liền có chút kình ngạc. "Tiểu thư, vết sẹo trên mặt người..."

Như một loại phản xạ không điều kiện, nàng đưa tay chạm lên gương mặt mình. Trong giấc mơ, Diệp Mộng Y thật có một vết sẹo lớn bên má trái nhưng lúc này mặt nàng lại không có bất kì một vết sẹo nào. Nàng nhìn A Loan, vẻ mặt nàng ta đầy nghi hoặc, một nghi vấn lớn như vậy hỏi làm sao lại không thể nảy sinh nghi ngờ.

"Ngươi biết thuật dịch dung không?"

A Loan liền gật đầu lia lịa đáp lại.

"Lúc trước sư phụ dùng thuật dịch dung lên ta vì muốn ta bình an sống trong núi trách sơn tặc làm hại. Có lẽ vì ngâm mình trong nước quá lâu khiến nó biến mất đi."

"Hóa ra là vậy. Nhưng nếu tiểu thư không dùng thuật này thì chắc chắn đã được vương gia sủng hạnh rồi..." A Loan đau lòng thay cho chủ tử, nếu không có vết sẹo xấu xí kia thì nàng tin chắc với nhan sắc tuyệt trần này của tiểu thư sẽ khiến cho vương gia yêu mến, nếu được vương gia yêu mến thì có lẽ tiểu thư của nàng đã không phải chịu cực khổ như vậy rồi.

Cũng may nàng được trời ban cho bộ não có chút tư duy tốt nên mới có thể đối phó được với mấy lời truy vấn kia mà ngược lại vị cô nương này lại mang đầu óc quá ngây thơ nên mới dễ bị những lời của nàng dụ hoặc. Nhưng suy cho cùng thì nàng ta cũng một lòng đối với chủ tử thật khiến cho nàng có chút yêu mến.

"A Loan, ta hiểu lòng tốt của ngươi nhưng ta thà bị nhốt ở Mai viện còn hơn là tranh giành yêu thương với đám nữ nhân bên cạnh ngài." Nàng nghe nói hậu cung của vương gia không kém gì so với hoàng thượng. Nàng cũng chỉ muốn một cuộc sống bình an.

"Vậy theo ý tiểu thư." A Loan gật đầu cười.

Nàng nhẹ nhàng vỗ đầu A Loan, nhìn vẻ hồn nhiên của cô nha hoàn này chắc tầm mười mấy tuổi. Nàng nghe nói nữ nhân cổ đại chỉ tầm 13, 14 đã có thể gả đi, điển hình như tiền thân của nàng chỉ vừa mới 15 đã được gả làm vương phi. Đúng là quá lạc hậu, nhưng dù gì cũng nhờ sự lạc hậu này làm tiền đề mới có được một nên văn minh vượt bậc trong tương lai.

Mặt trời xuống núi, bầu trời nhanh chóng tối dần, nàng vốn quen với sự hiện diện của đồng hồ nên khi không có nó nàng liền không biết giờ giấc ra sao chỉ nghe A Loan nói bây giờ đang là giờ Dậu. Nàng từng nghe qua cách tính giờ của người xưa nhưng bây giờ lại quên mất và cũng chưa từng nghĩ sẽ có lúc cần nó như bây giờ.

"Tiểu thư sao không về phòng ngủ mà lại ngồi đây?"

"Ta muốn ngắm sao. Chỗ chúng ta có thang không?" Vừa mới ăn tối nên nàng muốn ngồi đây để tiêu hóa thức ăn, để tiêu hóa thức ăn cần ít nhất 3 tiếng đồng hồ nhưng có giải thích đến mấy thì cô nhóc này chưa chắc đã hiểu ý mà đã vội nảy sinh nghi ngờ.

"Tiểu thư bây giờ mới chịu dùng thang để leo rồi à? Để A Loan đi lấy." A Loan liền mừng chạy đi lấy thang, tiểu thư của nàng lúc trước không thích dùng thang để leo chỉ thích tự mình trèo cây, leo tường nhưng chưa từng nghe thấy tiểu thư có ý muốn ngắm sao.

Nhận lấy cây thang của A Loan, nàng nhanh chóng leo lên, bộ y phục cổ trang này thật sự khiến cho việc leo trèo của nàng bị hạn chế. Thứ y phục rườm rà, phức tạp này sao lại được dùng phổ biến vào thời xưa vậy?

Đứng trên nóc tường của Mai Viện, toàn cảnh phủ vương gia hiện ra trước mắt nàng một cách rõ ràng. Mai Viện là một biệt viện nhỏ trong phủ nhưng lại bức tường lớn ngăn cách thành hai thế giới. Nhìn những ánh đèn được thắp sáng trong phủ rồi nhìn vào ánh nến trong căn nhà nhỏ. Thật quá khác biệt! Vương phủ toát ra vẻ đẹp đầy mê hoặc, người qua kẻ lại trong phủ mang đến sự ấm áp sung túc. Còn Mai Viện? Hoàn toàn không nhìn thấy sự nhộn nhịp, sự sung túc ấm áp, chỉ có một bầu không khí lạnh lẽo cùng hai con người ảm đạm tự cho nhau một chút ấm áp. Nhưng trong đêm tối, một chút ấm áp liền bị cái lạnh lẽo dập tắt không thương tiếc. Hóa ra Diệp Mộng Y kia vì sợ hãi sự cô độc, âm u của Mai Viện mà đã tự tìm đến cái chết để giải thoát cho bản thân. Một cô gái trẻ như nàng bị lôi cuốn vào cuộc hôn nhân chính trị, lại bị phu quân của mình ruồng bỏ vào đây chịu sự cô độc không đáng có.

Nàng tháo vòng tay hướng lên ánh trăng, ánh trăng mỏng manh chiếu rọi lên chiếc vòng khiến nó càng thêm nét bi thương.

Diệp Mộng Y ta sẽ sớm mang theo A Loan rời khỏi cái nơi cô độc, lạnh lẽo này!