Cùng cha khác mẹ? Nàng ta cũng là người Vu Tộc? Không phải tộc nhân đó có lời nguyền chân mệnh thiên tử gì đó sao? Sao lại...
Sở Nhược nhìn ra được ánh mắt này, nàng ấy đang rất thắc mắc: "Muốn nghe không?"
"..."
Hóa ra chuyện tình này lại phức tạp đến vậy. Sở Nhan- người mà nàng nên gọi một tiếng "cha", ông ta đem lòng yêu một người đàn bà bệnh tật ngoại tộc, lợi dụng tình cảm của mẹ Sở Nhược để lấy máu của bà chữa trị cho người kia, còn mẹ nàng, bà vì yêu ông mà tìm mọi cách để chuốc thuốc quan hệ với ông và sinh ra nàng. Mối tình thế này khác nào là nghiệt duyên?
"Tại sao lại muốn lấy máu mẹ của ngươi để chữa trị?" Đây vẫn là thứ mà cô thắc mắc nhất. Máu có thể chữa bệnh sao?
"Vu Tộc mang dòng máu rất thần kì. Mẹ ta là thánh nữ Vu Tộc, máu của bà là loại máu thuần chủng có thể chữa nhiều loại bệnh và giải nhiều loại độc." Nàng ta đang không hiểu, tại sao phải trả lời nàng?
Máu thuần chủng? Trên đời này còn tồn tại thứ máu có thể chữa trị bách bệnh sao?
"Độc trong người ta..."
"Xuân Lan vì hận Sở Nhan mà bỏ ra nhiều năm bào chế độc dược, hạ độc lên chính máu mủ của mình mà loại độc dược đó chỉ có bộc phát khi người bị hạ rung động." Hôm nay vì cái gì mà nàng ta nói nhiều vậy?
"Trong thư rõ ràng nói thời hạn độc phát tán là mười năm..." Xuân Lan, dù bà ta không phải là mẹ ruột của nàng nhưng trong tim nàng vẫn có chút đau nhói. Làm gì có người mẹ nào lại tàn nhẫn như vậy? Không lẽ ở thời đại này, mẹ nào cũng nhẫn tâm như vậy sao?
"Đơn giản là trùng hợp hoặc là bà ta thừa biết ngươi chắc chắn sẽ đem lòng yêu tên vương gia đó." Tiện nhân đó đối với máu mủ của chính mình cũng thật vô tình.
"Ừm..." Thì ra là vậy, cuối cùng nàng cũng hiểu được ánh mắt khi đó của Diệp Mộng Y khi đó- ánh mắt tuy trong vắt nhưng lại mang nhiều nỗi u buồn. Thì ra là nàng ta đã biết trước chuyện này, biết được loại độc mà bản thân đang mang, biết được người hạ độc lại chính là mẹ mình. Cảm giác này... thật cùng cực!
Tuy là lần đầu tiên gặp mặt nhưng Sở Nhược lại khá có cảm tình với nữ nhân này, có lẽ vì nàng là muội muội y nên mới có cảm giác gần gũi. Nhưng, có thật là vậy không, dù gì nàng ta cũng tự tay giết chết cha đẻ của mình.
"Muốn sống không?"
"..." Không phải là kịch độc không có thuốc chữa sao?
"Độc này không có thuốc giải nhưng nếu Sở Nhược ta nhúng tay vào thì cái mạng của ngươi chắc chắn giữ được."
"Máu của ngươi..." Cũng là máu thuần chủng sao?
"Máu của ta không giống máu của các ngươi, máu của ta rất độc. Nhưng chỉ cần ngươi muốn sống thì tỷ tỷ tốt liền giúp ngươi."
"... Vậy xin ngươi, cứu ta!" Nàng liều mạng nhảy xuống vực mục đích để kéo dài mạng sống nay cơ hội này đang ở ngay trước mắt sao có thể nhắm mắt bỏ qua? Nàng muốn nhanh chóng, nhanh chóng trở về Cung vương phủ, muốn về đó để gặp hắn...
Khóe miệng Sở Nhược khẽ nhếch lên, cho tay vào túi áo rút ra một thanh chùy thủ đâm thẳng vào ngực nàng.
"Sở Nhược ta trước nay chưa cho không ai thứ gì. Ngươi muốn sống thì phải nếm trải cái chết!"