-Ba năm sau-
Mộ Dung Tiêu đứng đầu tam quân phất cờ tạo phản, y vốn được lòng dân nay tạo phản lại được đông đảo nhân ủng hộ. Vệ Quốc đổi chủ, các nước láng giềng vì thế mà cho quân xâm lược. Nhân dân Vệ Quốc có tinh thần yêu nước, một lòng vì nước mà tình nguyện hi sinh. Mộ Từ dẫn dắt mười ngàn binh lính chinh chiến nơi sa trường, mỗi một lần chinh chiến đều liều mạng để mang về thắng lợi. Với hắn, sống hay chết đều không quan trọng. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi khắc đối với hắn như là địa ngục, không lúc nào hắn ngưng nhớ đến nàng, tâm can không lúc nào ngừng đau nhói. Nàng, nàng là thứ thống khổ mà cả đời này hắn không thể nào loại bỏ ra khỏi đầu được. Hắn, hối hận rồi! Hối hận thật rồi...
"Cố Phong, nhất định phải có chiến tranh sao?"
Cố Phong nhìn nàng, lắc đầu: "Sở Điệp, những chuyện này nàng không hiểu được."
"Không chiến tranh sẽ không đau thương. Hoài Ngô lớn mạnh như vậy sao không giúp Vệ Quốc?" Khắp nơi đều là xác chết, khắp nơi đều là tang thương. Sở Điệp xưa nay hành y cứu người nhưng chưa bao giờ nàng cảm thấy bất lực như lúc này.
Hắn biết nàng có lòng từ bi thương người nhưng việc này nhưng việc này...
"Tự lực cánh sinh, đó là cách tốt nhất!"
Sở Điệp thở dài gật đầu, Cố Phong chưa từng từ chối lời đề nghị của nàng nhưng lần này lại từ chối thì nàng tự khắc hiểu được vấn đề. Nhưng nhìn khung cảnh này... thật sự nàng không cầm lòng nổi!
"...C-Cứu... mạng..."
Trong đống thi thể phát ra một giọng nói yếu ớt, Sở Điệp không ngần ngại chạy đến đó. Là binh lính Vệ Quốc.
"G-Giúp ta chuyển lời đến Cửu vương gia... trong doanh trại... có gian tế..." Người kia cầm chặt cánh tay nàng, gắng gượng trút hết hơi thở cuối cùng.
Cánh tay y buông lỏng rơi xuống đất, cảnh tượng này khiến đôi ngươi nàng mở to hết cỡ: "Ta giúp ngươi cầm máu... Làm ơn, cố gắng chịu đựng..."
Cố Phong cầm chặt khuỷu tay nàng kéo lên: "Y chết rồi!"
"..." Nàng nhìn chằm chằm vào cổ tay dính đầy máu của mình. "Cố Phong, chúng ta tìm Cửu vương gia để báo tin."
Nàng ta muốn tìm?
"Chuyện không liên quan đến nàng."
Đôi mắt ngấn lệ trở nên giận dữ, nàng hất tay y ra, tức giận: "Sao lại không liên quan đến ta? Thúc ấy nhờ ta, nhờ ta chuyển lời đến Mộ tướng quân. Đó là tâm nguyện của người đã khuất!"
Cố Phong im lặng, trong đầu liền nhớ lại câu nói "Tránh được càng tốt, không tránh được thì tùy." của người kia. Nếu Sở Điệp thật sự muốn như vậy thì cứ thuận theo ý trời.
-
"Vương gia, kho lương thực bị cháy. Quân ta bị bao vây..."
Mộ Từ đặt cuốn sách xuống bàn, lạnh nhạt nhìn bọn họ: "Các ngươi sợ? Binh lính Vệ Quốc một lòng trung thành, gan dạ đánh trận nào liền thắng trận đó. Thế mà bây giờ lại sợ quân địch bao vây?"
Tất thảy nghe vậy liền không ngần ngại quỳ gối hô to: "Chúng thần một lòng trung thành với tướng quân, một lòng bảo vệ an ninh xã tắc!"
"Tốt. Cầm kiếm lên và chứng minh cho bổn vương thấy tinh thần chiến đấu của các ngươi."
-
Cố Phong cùng Sở Điệp trên đường đi, nghe tiếng va chạm của binh khí liền nhanh chóng chạy lại. Từ trên cao nhìn xuống, cảnh chém giết bên dưới khiến Sở Điệp kinh sợ.
"Cố Phong, giúp họ..." Nàng đưa mắt nhìn Cố Phong, Cố Phong võ công cao cường chắc chắn sẽ giúp được họ.
Cố Phong nhìn nàng, chỉ khẽ lắc đầu. Nàng quá thương người. Hắn nhảy xuống dưới. Cho đến bây giờ hắn vẫn không hiểu vì sao Sở Nhược lại giao nàng cho hắn.
Mộ Từ nhận ra người này, y là thập tứ hoàng tử của Hoài Ngô- Dạ Nguyệt. Y ở đây làm gì?
"Bùm" tiếng pháo bắn lên trời, đám người kia lập tức rời khỏi. Hỗn chiến nhanh chóng dừng lại. Có người chết, có người bị thương nặng.
"Cố Phong..." Sở Điệp không chút do dự nhảy xuống vì nàng biết Cố Phong sẽ đỡ nàng.
Cố Phong nhảy lên đỡ lấy nàng. Vẫn không biết nguy hiểm là gì!
Mộ Từ nhìn nữ nhân đó, trái tim hắn đập mạnh vài nhịp. Là nàng phải không?
Hắn đi về phía nàng, khuôn mặt đó khiến cả người hắn run rẩy: "Diệp Mộng Y, là nàng phải không?"