Hắn cầm chùy thủ nạy miệng hộp ra, hắn không phải dạng người hay tò mò chuyện người khác nhưng chỉ có chuyện có liên quan đến nàng hắn liền nổi lên sự hiếu kì. Nắp hộp bị phá vỡ, bên trong chứa đựng hai bức thư cùng một tấm ngọc bội. Miếng ngọc bội này hắn từng thấy và từng nghe nàng nói qua, đó là của mẫu thân nàng nhưng điều khiến hắn để tâm không phải là miếng ngọc bội này.
Sau khi đọc hết những gì được viết trong hai bức thư kia, đôi bàn tay hắn ngày một run rẩy. Con đau nhói trong lòng từng đợt, từng đợt ập đến.
Nàng, hóa ra nàng là người Vu Tộc, hóa ra nàng gầy gò ốm yếu không phải vì nàng lười biếng ăn cơm mà là vì trong người nàng đang có một loại cổ trừng? Lời nguyền của tộc nhân nàng có thật sự đúng không? Trong thư nàng nói nàng yêu hắn, điều này là thật phải không? Nàng yêu Mộ Từ hắn mà không phải là Mộ Dung Tiêu?
Điều này hắn nên vui mới đúng chứ? Không phải đã đúng ý muốn của hắn từ lâu sao? Sao bây giờ trong lòng hắn lại nặng trĩu, đau đớn thế này?
Vốn nghĩ việc mà hắn đã làm đều sẽ là những việc đúng đắn nhưng nào ngờ việc sai trái mà hắn làm đều dồn hết lên người nàng. Nàng từng nói hắn là người quá ích kỉ, đúng, hắn ngoài ích kỉ ra còn có thêm sự ngu xuẩn. Ngu xuẩn vì không sớm nhận ra tình cảm với nàng, ngu xuẩn vì luôn đối xử tệ bạc với nàng, ngu xuẩn vì không biết giữ chân nàng, ngu xuẩn vì khi đó chỉ trơ mắt đứng nhìn nàng nhảy xuống bờ vực...
Hắn ngã người xuống sàn, kê tay lên trán, cổ họng khàn khàn khẽ phát ra giọng nói: "Nàng nói cùng nhau giải thoát không phải sao? Tại sao lòng ta bây giờ lại đau đớn thế này? Diệp Mộng Y... ta biết hối hận là gì rồi! Ta thật sự biết sai rồi..." Lời nói vừa dứt, dòng nước nóng chảy ra từ khóe mắt hắn. Mộ Từ hắn chưa bao giờ khóc vì bất kì ai kể cả khi mẫu thân hắn chết, hắn cũng chưa từng khóc vì người. Nhưng lúc này hắn lại rơi lệ vì nàng và dường như chỉ có mỗi nàng mới có thể khiến hắn rơi lệ.
-
Trong cơn mơ, nàng nhìn thấy được giọt nước mắt của nam nhân đó, cảnh tượng hắn ta bần thần quỳ gối nhìn nàng, vì nàng mà rơi lệ...
"Nàng ta tỉnh lại rồi!"
"Ra ngoài mua thức ăn về đây!" Sở Nhược đưa mắt nhìn nàng, thư thái vắt chéo chân nhìn nàng: "Tiểu muội muội, ta tìm ngươi thật vất vả."
Nàng đưa mắt nhìn nàng ta, nữ nhân này ngũ quan sắc xảo- là người xinh đẹp nhất mà nàng từng gặp được ở thời cổ đại này.
Sở Nhược nhướng mày nhìn nàng: "Bộ mặt bi thương này là sao? Lúc nhảy xuống vực, ngươi không phải rất dũng cảm hay sao?"
"Ngươi là ai?"
"Ồ... Tiểu muội muội, so với mẫu thân ngươi thì ngươi lại rất thú vị."
"Ngươi biết mẫu thân ta?" Cơ thể của nàng ngoài gương mặt có thể bộc lộ cảm xúc cùng cái miệng để nói ra thì cả người đều không thể nhúc nhích được.
"Biết? Ta sao chỉ có thể biết bà ta? Ta rất rõ bà ta là đằng khác." Sở Nhược chống cằm nhìn nàng nhếch môi: "Tiểu muội muội, ta hận Sở Nhan thì bắt buộc ngươi cũng phải hận Xuân Lan chứ?"
"Hận? Ta vì gì mà hận?"
Ánh mắt Sở Nhược nhìn nàng ngày càng thêm thích thú: "Vì gì? Ngươi quên kịch độc trong tim ngươi vì đâu mà có rồi sao?"
Làm sao nàng ta biết được chuyện này?
"Ánh mắt bất ngờ đó là sao? Ngươi không biết việc bản thân mình bị chính tay mẫu thân hạ độc à?"
Cái gì? Chính tay mẫu thân hạ độc? Không thể nào...
"Rõ ràng trong thư bà ấy nói cổ trùng trong người ta là do Vu Tộc hạ."
Sở Nhược nhếch môi cười lạnh, Xuân Lan- ả nữ nhân chết tiệt này!
"Tiểu muội muội, mẫu thân "tốt" của ngươi vì ngươi mà bỏ ra 7 năm bào chế độc dược, đính thân hạ độc vào người ngươi, loại độc này đến nay vẫn không có thuốc giải."
"Vậy lúc nãy ngươi nói tốn công tìm ta là có ý gì?"
"Chính là thương hại ngươi- tiểu muội muội cùng cha khác mẹ của ta."
(Mẹ Đường bận ôn thi nên từ đây cho đến đầu tháng 8 sẽ ít ra chương nhưng mẹ Đường sẽ cố gắng ra chương cho các bạn. Vì vậy các bạn đừng có bỏ mẹ Đường nha! :<)