"Nàng ấy ở đâu?"
Hắn đưa mắt nhìn Mộ Dung Tiêu, khẽ nhếch môi: "Nàng? Chết rồi!"
"Chết?" Sao từ "chết" qua miệng đệ ấy lại nhẹ nhàng như vậy?
"Huynh đau lòng?"
Mộ Dung Tiêu tức giận nhìn hắn: "Đệ không đau lòng sao?"
"Ta vì sao phải đau lòng?"
Mộ Dung Tiêu tức giận, hai tay cầm lấy cổ áo hắn: "Nàng vì đệ mà chịu không ít đau khổ, người như nàng đáng ra phải nhận một cuộc sống hạnh phúc chứ không phải là những chuỗi ngày đau khổ. Đệ sớm không yêu nàng thì nên để nàng được tự do..."
"TA YÊU NÀNG!" Hắn hất tay Mộ Dung Tiêu ra, tức giận quát lớn.
"Yêu? Đệ xứng sao?" Mộ Dung Tiêu nhìn hắn nhếch môi khinh bỉ. Y biết đệ ấy sớm muộn cũng nhận ra được tình cảm của mình đối với nàng ấy nhưng y không ngờ để đệ ấy nhận ra được điều này lại phải trả giá cao như vậy.
"..." Nàng cũng nói hắn không xứng, Mộ Dung Tiêu cũng nói câu tương tự. Hắn ta thật sự không xứng đáng để yêu ư?
"Ta từng nói, ta giúp đệ tạo phản với điều kiện đệ cho nàng tự do. Nàng bị đệ bức vào đường cùng, ta không còn lí do để giúp đệ nữa." Mộ Dung Tiêu lạnh lùng nhìn hắn không chút do dự quay người rời đi.
"Trước khi đi nàng có để lại cho huynh một lá thư." Hắn cầm lá thư đặt lên bàn rồi phủi người bước đi. Nàng ra đi chỉ để lại một lá thư mà lá thư này lại không thuộc về hắn. Trong lòng nàng chỉ có Mộ Dung Tiêu thôi sao? Thật sự một chút tình cảm giành cho hắn cũng không có?
Mộ Dung Tiêu cầm lấy lá thư nhanh chóng mở ra xem. Nàng viết thư cho y mà không viết cho Mộ Từ?
Mộ Dung Tiêu, ta biết ta rời đi có hơi đường đột nhưng mà ta không thể nào ở lại Cung vương phủ được nữa. Làm cửu vương phi thật sự không dễ dàng, cuộc sống đó thật sự không thích hợp với ta. Ta thật sự mệt mỏi!
Ta biết dạo này huynh cùng cửu vương gia đang âm mưu tạo phản, tuy Mộ Tương không phải là kẻ bại hoạn phá nước nhưng trình độ lãnh đạo của hắn vẫn còn chưa đủ, không được lòng dân chúng, dân chúng nhiều nơi lầm than. Ta tuy không hiểu biết mấy về những việc này nhưng ta biết nếu huynh lên làm vua thì Vệ Quốc sẽ thái bình hơn bây giờ. Huynh được lòng dân chúng lại rất giỏi việc nước, ta tin huynh sẽ làm một vị vua tốt!
"Nếu như đây là tâm nguyện của nàng, ta chắn chắc sẽ thực hiện nó..."
-
Hắn tựa người vào tủ sách trong phòng nàng, trước mắt hắn là cảnh tượng lúc nàng đang ngồi đọc sách viết chữ, dáng vẻ tập trung của nàng khiến lòng hắn nhức nhối. Trong đầu luôn hiện ra khuôn mặt lãnh đạm, đau thương đó. Khuôn mặt đó in sâu trong trí óc hắn, giống như một sắc bén đâm vào lục phũ ngũ tạng, không ngừng âm ĩ đau đớn, không ngừng tổn thương.
Đưa bầu rượu lên miệng nốc một hơi sâu. Xung quanh hắn đều chi chít bầu rượu trống không, lần đầu tiên hắn hiểu được thế nào là "ngàn ly không say".
"Diệp Mộng Y, ta bắt đầu nhớ ngươi đến phát điên rồi..."
Không lâu sau khi đã nhận thức được bản thân đã uống quá nhiều rượu, hắn bắt đầu ngồi dậy. Cả người không đứng vững mà tựa vào khung tủ sách.
Tiếng hộp gỗ rơi thu hút sự chú ý của hắn, phía dưới chân hắn là một hộp gỗ, chiếc hộp gỗ này rất thuận mắt hắn. Là hộp gỗ mật mã của nàng?
Cúi người nhặt lấy hộp gỗ đó, lúc trước từng nghe nàng nói đây là kỉ vật mà mẹ nàng để lại.
(Bị mất tương tác nên mẹ Đường mới để chữ hết ở chương 33 để kéo tương tác chứ ai mà có dè bị mấy người ném đá như vậy... Bị ném đá thì thôi cũng đành đằng này nhìn view không thèm tăng mà thấy tủi thân, vừa gỡ chữ hết ra thì view nó ào ào kéo đến. Thứ gì vậy trời?? Đọc mà không bình luận là tui giận lắm á nha. Nên chương này tui dừng ngang xương cho mấy người tức chơi! Mà tự nhiên mẹ Đường muốn tạo nhóm chat để nhắn tin với mấy người quá à :<<)