Hắn ta vậy mà lại đuổi theo nàng đến tận đây? Không phải hắn đã đi ra ngoài rồi sao? Làm sao hắn có thể biết được?
Hắn từ xa nhìn nữ nhân kia đang vội vã trèo lên ngựa chạy đi trong lòng liền có chút cảm giác phức tạp. Nàng vì gì mà muốn rời xa hắn?
"ĐỪNG QUA ĐÓ!!!" Nàng sao lại rẻ đánh ngựa qua lối đó? Lối đi đó hướng tới vực thẳm, nàng muốn làm gì?
Đúng là may mắn không đến với ai hai lần liên tiếp, con ngựa này không muốn tuân theo ý của nàng nữa. Cảm giác lúc này còn đáng sợ hơn mấy lần tập cưỡi ngựa ở trường đua. Nàng quay đầu nhìn hắn, hắn mới đó đã sắp đuổi kịp nàng rồi.
"CẨN THẬN..."
Nàng theo phản xạ quay đầu lại nhìn phía trước. Là vực? Hai tay cầm chặt dây cương, kéo mạnh. Con ngựa bị đau nên dùng sức hất nàng xuống, cả người nàng chao đảo ngã xuống nền đất. Toàn thân ngã lăn dưới lớp đất đá đau nhức không tả nổi!
Hắn nhanh chóng trèo xuống ngựa, nhanh chân đi về phía nàng. Nhìn vầng trán đang chảy máu, nhìn đôi bàn tay chi chít những vết thương... Lòng hắn đau nhói!
"Ngươi không sao chứ?"
"Ta không cần ngài thương hại ta." Nàng nhìn hắn, lạnh lùng đẩy tay hắn ra. Nàng đúng là kẻ ngu ngốc! Ngu ngốc mới dùng con ngựa này để bỏ trốn!
Hắn cầm bàn tay nàng, nhẹ nhàng mân mê: "Đau không? Về nhà ta giúp ngươi trị thương."
"So với mấy vết thương ngài ban cho thì nhằm nhò gì!" Đau đớn? Hai từ này nàng đã sớm quên đi rồi!
"Phía trước là vực ngươi còn muốn chạy?" Hắn cầm chặt tay nàng, lớn tiếng hỏi. Giây phút nghe được tin nàng bỏ trốn khỏi Cung vương phủ, lòng hắn vừa đau đớn vừa phức tạp. Cuối cùng hắn cũng đã tìm ra cho câu hỏi lần đó của Mộ Dung Tiêu- "Đệ có yêu nàng không?". Có! Hắn có yêu nàng! Yêu đến mức muốn đem nàng khảm vào trong thân thể hắn, để nàng có thể mãi mãi ở bên hắn, một chút cũng không chia lìa!
Diệp Mộng Y nhìn về hướng vực thẳm, nếu lần này bị bắt về Cung vương phủ thì chắc chắn cơ hội trốn thoát sẽ không đến với nàng lần hai.
"Diệp Mộng Y, về cùng ta...?" Hắn bất ngờ nhìn nàng. Nàng vậy mà dám dùng chùy thủ đả thương hắn?
Hắn ôm lấy cánh tay đang chảy máu không ngừng, ánh mắt vẫn bất ngờ hướng về nàng.
"Ngươi..."
"Cửu vương gia, ta không muốn trở về những ngày tháng tối tăm ở đó nữa." Nàng lùi về sau vài bước, đến nàng cũng chẳng thể ngờ được hành động vừa rồi của mình. Nàng không có ý muốn làm hắn bị thương.
"Lúc trước ngươi từng hỏi ta, hỏi ta có yêu ngươi không. Diệp Mộng Y, ta yêu ngươi, ta thật sự muốn cùng ngươi đi đến cuối đời." Là hắn lúc trước không biết phân biệt đúng sai, lạnh lùng cường bạo tổn thương. Là hắn có lỗi với nàng!
Khóe mắt nàng đỏ ửng, hắn nói những lời đó để làm gì? Với nàng, những lời nói đó đều trở nên vô nghĩa. Tâm can nàng lúc này ngoài nguội lạnh ra thì chỉ có đau đớn. Từng đợt đau đớn cứ đánh âm ĩ vào tâm trí nàng, nó nhắc nhở nàng không nên dây dưa với loại người này!
"Vương gia, ngài quên rồi sao? Những vết thương, những kí ức, những đau đớn trên người ta ngài đã quên rồi sao?"
"Ta..."
Nàng mệt mỏi ngồi khuỵu xuống nền đất, ánh mắt hắn bi thương, điều đó khiến lòng nàng chạnh lại.
"Là ngài hại chết con của ta, là ngài hại đời ta, là ngài khiến tâm can ta tan nát. Mọi loại đau thương mà ta từng nếm qua đều dính líu đến ngài... Ngài căn bản không có tư cách nói lời yêu ta. Ngươi như ngài càng không có tư cách yêu người khác..."
"Là ta không tốt..."
"NGÀI ĐỪNG QUA ĐÂY!"
Bước chân khựng lại, linh cảm hắn mách bảo, bảo hắn chỉ cần tiến thêm một bước thì nàng liền mạnh tay kéo một đường chùy thủ qua cổ. Cổ nàng xuất hiện một dòng máu đỏ, dòng máu đó như là loại vũ khí tối thượng đánh mạnh vào trái tim hắn. Không cho hắn một cơ hội sao?
"Nhất thiết phải làm đau bản thân mình sao?"
Nàng cười khẩy, nhắm mắt để dòng lệ rơi xuống. "Hành hạ bản thân" là những từ xưa nay chưa từng xuất hiện trong từ điển sống của nàng vậy mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi bên cạnh hắn, nàng đã tự làm đau bản thân không biết bao nhiêu lần. Nàng thật hóa kẻ điên rồi!
"Cửu vương gia, cùng nhau giải thoát đi. Giải thoát cho ngài cũng như giải thoát cho ta. Về sau ngài phải sống cho thật tốt..." Lời nói vừa dứt, nàng xoay người không chút do dự mà nhảy xuống vực thẳm. Với nàng, đây không phải là "tự tử" mà là cách "giải thoát" cho nàng. Đau đớn như vậy đã là quá đủ với nàng rồi!
Hắn mở to mắt chứng kiến cảnh nàng nhảy xuống dưới, hai chân vô lực quỳ xuống nền đất. Cách giải thoát mà nàng nói là đây sao? Tìm đến cái chết để giải thoát cho bản thân sao? Sao lại ngu xuẩn như vậy? Nàng đâu đáng dù cách thức đó để giải thoát bản thân. Người đáng trừng trị là hắn, người đáng chết là hắn. Lồng ngực phập phồng khó chịu, trái tim đau như thể bị trăm ngàn mũi tên đâm xuyên vào.
Hắn lấy tay chạm lên khóe mắt, đây là nước mắt sao?