"Sao không thấy những người khác vậy? Mộ Dung Tiêu không đi cùng chúng ta à?" Nhìn thấy có vài điều không ổn ở đây, nàng nhìn hắn hỏi nhỏ.
"Đây là cái bẫy của hoàng thượng." Hắn bình thản trả lời.
"Bẫy?"
"Sợ chết rồi à?" Hắn nhìn nàng nhướng mày hỏi.
Nàng cười lạnh, nàng chỉ còn vài tháng ngắn ngủi để sống, hai từ "sợ chết" này đã không còn giá trị đe dọa nàng nữa rồi.
"Đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ không để ai làm hại ngươi đâu."
"..." Nàng bất ngờ nhìn hắn, hắn sao lại dùng thái độ ôn nhu này với nàng?
"Vương gia như thế này ta có chút không quen. Ngài cứ tỏ vẻ lạnh nhạt, vô tâm đi, ta quen một cửu vương gia như vậy hơn."
Nàng ta thật biết cách làm hắn nổi giận!
Tiếng cây cối va chạm, chẳng mấy chốc đã có đám người mặc hắc y bao quanh bọn họ. Đây là sát thủ giang hồ mà nàng từng biết qua phim ảnh sao? Trên tay bọn họ cầm kiếm, lưỡi kiếm sắc nhọn vô tình. Nàng nhìn hắn vô thức đưa tay ra cầm lấy vạt áo hắn.
"Đừng sợ." Hắn cầm lấy tay nàng trấn an. Hắn không sợ đám người kia vì chúng căn bản không đủ tư cách làm hắn bị thương nhưng ở đây còn có nàng ta, hắn tuyệt đối không thể để bọn chúng động đến nàng.
"Ngươi chạy đi chạy nhanh hết mức có thể." Hắn buông tay nàng ta, nói nhỏ.
"Ta sao có thể để ngài lại..."
"Ngươi ở lại sẽ ngán đường ta!" Lời nói vừa dứt, hắn rút thanh kiếm vắt ở ngang hông ra, lao vào đám người kia.
Nàng cắn chặt môi dưới chạy đi. Hắn nói đúng, nàng ở lại chỉ làm hắn vướng víu. Ở tương lai nàng từng học võ thuật thứ bậc trong môn phái khá cao nhưng ở quá khứ nàng không là gì so với đám người đó. Tim nàng khẽ nhói, hắn ta sẽ không bị gì chứ?
"Tiểu cô nương, chạy cũng nhanh đấy!"
Nàng dừng lại nhìn hắn y nhân kia khẽ nuốt nước bọt, thanh kiếm trên tay y quả thật rất bén. Y lao về phía nàng, nàng chỉ có thể né tránh, thân thủ của nàng so với hắc y nhân quả thật chênh lệnh rất lớn.
"Á..." Nàng vấp phải hòn đá ngã xuống đất còn chưa kịp ngồi dậy đã thấy mũi kiếm chĩa về mình. Nàng nhắm mắt lại, nàng cứ thế mà ra đi hay sao?
"Keng" tiếng kim loại va chạm vào nhau khiến nàng mở to mắt nhìn. Đầu của hắc y nhân đứt gãy, cảnh tượng kinh hoàng khiến nàng run sợ, máu của hắc y nhân bắn lên mặt, lên bộ y phục trắng toát của nàng. Nhanh chóng lấy lại tinh thần, cây kiếm này của ai? Là kiếm của hắn!
"Cẩn thận..." Nàng quay đầu nhìn hắn vừa lúc thấy hắn bị hắc y nhân chém vào bả vai. Máu trên người hắn bắt đầu chảy ra. Nàng cầm cây kiếm, lao đến đám người kia. "Vương gia, mau bắt lấy!" Nàng dùng hết sức ném thanh kiếm về phía hắn.
Hắn ta bắt lấy chuôi kiếm tiếp tục đối phó với đám người kia.
Sau một hồi đôi co, hắn đứng giữa bầy xác chết, hơi thở hổn hển nhìn về phía của nàng. Nàng không bị làm sao chứ?
"Cẩn thận!" Nàng nhanh tay đỡ lấy người hắn, hắn bị thương không hề nhẹ, nàng cảm nhận được máu trong người hắn không ngừng chảy ra. "Để ta cầm máu cho ngài..."
"Không được... Ở đây lâu rất nguy hiểm."
"Vậy chúng ta tìm nơi an toàn."
Hắn gật đầu, lần đầu tiên hắn thấy được gương mặt lo lắng này của nàng. Nàng dìu hắn bước đi nhưng vừa bước một bước liền khụy xuống đất.
"Bị sao?" Hắn vội hỏi han, nàng bị thương rồi sao?
Nàng lắc đầu cười nhẹ: "Chân hơi đau một chút, không sao. Đi thôi!"
Nàng dìu hắn đi sâu vào trong rừng, cứ hễ đi một đoạn thì sẽ dừng chân cho hắn nghỉ ngơi còn nàng thì phủi đất cát che lấp vết máu cùng dấu chân của cả hai, như vậy sẽ an toàn hơn đôi chút.
Đứng trước một hang động nhỏ nàng liền dìu hắn vào trong.
"Mau cởi y phục ra, ta trị thương cho ngài."
"Ta không còn sức cởi."
"..."
Nàng thở dài, đưa tay cởi đai thắt lưng của hắn ra. Sau nhiều lớp áo, vết thương hiện ta khiến nàng bàng hoàng. Nhiều máu quá!
Nàng lục trong túi áo lấy ra vài lọ thuốc, hang động này có dòng suối nhỏ chảy qua, nước suối trong vắt có thể dùng để rửa sạch vết thương. Nàng đi lại dòng suối, lấy ra chiếc khăn tay nhúng vào nước, đi lại chỗ hắn. Nàng tỉ mỉ lau sạch máu xung quanh vết thương, lấy lọ thuốc cầm máu rắc lên vết thương hắn. Từng cử chỉ, hành động của nàng đều rất nhẹ nhàng nhưng vẫn làm hắn đau đớn tuy hắn không nói nhưng nàng biết, cả người hắn đều run rẩy theo từng đợt. Sống mũi cay cay, khóe mắt đỏ au, nàng không biết làm gì ngoài việc thổi nhẹ vào vết thương.
"Khóc lóc cái gì? Ngươi khóc cũng đâu thể khiến ta lành lại." Hắn cực kì ghét nước mắt nữ nhân vì đó như liều thuốc độc đả kích lên người hắn.
"... Ta nào có khóc. Là ngài nhìn nhầm." Đóng lọ thuốc lại, nàng cầm tà váy trong xéo thành một đường dài rồi băng bó vết thương lại. Loại hành động cực kì thuần thục này thật khiến cho nàng có chút thích thú với nghề hành y.
Băng bó xong xuôi, nàng kéo áo hắn lại, ngồi dậy vươn vai.
"Ta ra ngoài kiếm cây khô nhóm lửa, ngài ở yên đây chờ ta."
Hắn gật đầu nhìn theo bóng dáng nàng, nhỏ bé nhưng kiêng cường, cho dù bị thương ở chân cũng cố gắng chịu đựng được. Trái tim lạnh lẽo của hắn vì nàng mà đã muốn tan chảy, đây không lẽ là "đồng cam cộng khổ" mà người đời truyền tụng?