Tiếng củi cháy lách tách, bên trong hang động này ẩm ướt nên khá lạnh, nàng thì có thể không sao nhưng hắn đang bị thương không thể chịu được lạnh.
"Ngài ăn chút hoa quả lót dạ đi. Loại quả này ăn rất ngon, vừa chua vừa ngọt lại có chút vị nồng nồng giống rượu." Nàng cầm trái cây rừng đưa cho hắn. Nhìn vẻ mặt vài phần nhợt nhạt của hắn, lòng nàng lại đau nhói.
Hắn mở mắt nhìn nàng, loại quả dại nàng đưa cho hắn chính là quả ki- loại quả này ăn nhiều sẽ tạo cảm giác say, tay vươn ra cầm cổ tay nàng: "Lại đây ngồi với ta."
Nàng ngoan ngoãn làm theo lời hắn, khoảng cách giữa nàng và hắn bây giờ cách nhau vài cm.
"Ta lạnh."
Nàng chà xát hai tay để tạo ra độ nóng rồi áp tay lên mặt hắn, cứ thế liên tục lặp đi lặp lại.
"Diệp Mộng Y, nếu lần này bình an trở về, ngươi có ý định gì?" Hắn cầm tay nàng hỏi.
Nàng không phản kháng lại hắn chỉ nhìn hắn cười trừ: "Ta làm gì có ý định."
"Có còn ý định lấy cắp binh phù trong tay ta không?"
Ánh mắt nàng hiện lên nét kinh ngạc, hắn biết chuyện này rồi sao?
"Ta biết ngươi cấu kết với hoàng hậu."
"Sao không vạch trần ta?" Lúc này nàng mới dùng lực rút tay về. Đầu óc của nàng bắt đầu choáng váng, sao lại có cảm giác say sỉn thế nay?
"Ta sao phải vạch trần ngươi?"
"Ngài không phải hận Diệp gia chúng ta hay sao?"
"..."
Nàng cúi đầu nhìn chân mình cười khẩy: "Ngài thật sự yêu Diệp Thanh Thanh sao?"
"Đã từng."
Nàng sao có thể ngốc như vậy? Đã nắm chắc câu trả lời trong tay còn phải hỏi làm chi nữa. Con tim nàng dạo này rất nhạy cảm, rất dễ tổn thương, rất dễ đau lòng, rất dễ rung động.
"Diệp Mộng Y, ngươi cần binh phù, ta có thể đưa cho ngươi."
Nàng nhìn hắn muốn nói nhưng lại thôi. Nàng muốn nói nàng không cần binh phù nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt đó nàng liền không nói được.
"Ngươi lấy được binh phù có thể nào ở lại bên ta không?"
Tim nàng tự nhiên đập mạnh, hắn nói vậy có ý gì? Muốn nàng ở bên cạnh hắn? "Mộ Từ yêu ta, hắn sẽ không bao giờ yêu ngươi."- câu nói này lại xuất hiện trong đầu nàng. Hắn là người kiên định, hắn muốn giữ nàng lại không lẽ vì muốn nàng thế thân cho Diệp Thanh Thanh?
"Ở bên cạnh vương gia như ở cạnh cây xương rồng đầy gai, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ bị tổn thương."
"..." Nhìn bộ dạng nàng như con mèo nhỏ yếu ớt, lòng hắn có chút khó chịu.
"Ta thích những ngày tháng sống trong Mai Viện, tuy có chút cực khổ và cô độc nhưng lại khiến cho ta vô cùng thoải mái. Trong mắt bọn họ, Mai Viện là một nơi lạnh lẽo nhưng ta lại cảm thấy rời khỏi nơi đó mới chính là lạnh lẽo..."
Hắn lúc này mới để ý đến thái độ của nàng, nàng không phải loại người mượn hoàn cảnh khốn đốn để giải bày tâm sự. Nhìn kỹ gương mặt nàng, hai gò má ửng hồng.
“Ngươi đã ăn bao nhiêu trái ki rồi?” Hắn nâng mặt nàng lên, giữ cho khuôn mặt nàng đối diện với hắn. Lúc trước từng thấy nàng uống hết 2 bầu rượu hoa vẫn giữ được đôi nét tỉnh táo sao giờ lại say rồi.
Nàng gạt tay hắn ra, ấm ức nói: "Ngài luôn miệng sỉ nhục ta là nữ nhân lăng lòa, thích câu dẫn nam nhân nhưng ngài nào biết...”
“Ta hỏi ngươi ăn bao nhiêu quả?” Hắn gằng giọng nhìn nàng lặp lại câu hỏi.
“Ta không phải nữ nhân lăng loà cũng không phải loại người thích câu dẫn nam nhân... Đêm đó, ngài hung hăng tiến sâu vào bên trong ta khiến cơ thể ta đau đớn như thể xé toạc làm đôi. Rõ ràng lần đầu của ta bị ngài cướp đoạt vậy mà ngài lại mở miệng khinh bỉ ta. Ta còn nhớ rõ mồn một sáng hôm sau đó cả ngươi ta đau nhức đến đi cũng không vững, nơi đó của ta chảy ra rất nhiều máu đến nhìn ta cũng không dám nhìn...” Nàng ngừng lại không nói nữa, lúc này nước mắt của nàng đã rơi lả chả trên khuôn mặt. Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó đã đủ khiến cả người nàng sợ đến phát run.
Hắn lúc này như không thể tin vào những gì mình vừa nghe, đáy lòng như thể vừa bị ngàn kim đâm vào. Hắn nhớ lại lúc trước, lúc nàng rời khỏi giường của hắn chỉ được vài bước đi liền té ngã, hắn nhớ khi ấy chính mắt hắn thấy được mấy giọt máu đỏ rơi trên sàn nhà.
Đôi bàn tay của hắn bắt đầu run rẩy đặt lên vai nàng, cảm nhận được nàng cũng đang run sợ.
“Đừng chạm vào ta!” Nàng kinh hoàng hét lớn. Trong trí nhớ của nàng, tên nam nhân này mỗi lần chạm vào nàng đều không mấy tốt đẹp!
“Ngươi...”
“Ta sợ...”
Hắn ôm nàng vào lòng, đặt lên môi nàng một nụ hôn. Hắn cảm nhận từng đợt run rẩy của nàng, cảm nhận từng giọt nước của nàng. Trái tim hắn như muốn nổ tung.
“Diệp Mộng Y, nhìn thẳng vào mắt ta.”
Nàng hít thở sâu, nhìn vào đôi mắt hắn. Hắn lại muốn gì?
“Ngươi có yêu ta không?”
Lồng ngực nàng phập phồng, hắn là đang tỏ tình với nàng?
“Vậy ngài có yêu ta không?” Nàng bình tĩnh nhìn hắn. Nàng vốn là người không yêu thích sự thiệt thòi, nếu hắn gật đầu nàng chắc chắn sẽ dùng cả đời để một lòng với hắn nhưng nếu hắn phủ nhận nàng lập tức sẽ không bao giờ yêu hắn nữa!
“... Nữ nhân không nên quá đòi hỏi. Ngươi chỉ được phép trả lời.”
Nàng nhếch môi cười nhạt: “Ngài... với ta chỉ có hận!” Hắn ta sao có thể yêu nàng? Chỉ là nàng vọng tưởng nhiều quá rồi!
Câu trả lời của nàng khiến hắn như thể rơi xuống hồ nước lạnh. Với hắn, nàng chỉ có hận?
“Được, vậy bổn vương sẽ cùng ngươi hận!” Hắn ôm nàng vào lòng, khẽ vuốt ve lên mái tóc nàng. Lần đi này tuy không như hắn mong muốn nhưng không phải không có được chút thành quả.