Hôm nay là ngày hoàng thượng cùng các vương gia đi rừng săn bắt. Nàng tuy không muốn đi nhưng thân là vương phi nên đành phải đi theo.
"Diệp Mộng Y, y phục của ngươi hôm nay thật đẹp!" Mộ Dung Tiêu nhìn nàng cười.
Nàng chán ghét nhìn y: "Ngài gặp ta ngoài khen y phục ta đẹp ra còn có gì khác nữa không?"
"Có chứ! Tiểu Diệp Diệp, hôm nay ngươi thật xinh đẹp!"
Cái tên này thật là...
"Ta vừa thuận miệng gọi Tiểu Diệp Diệp nào nghĩ lại cũng được đó chứ. Sau này ta gọi ngươi là Tiểu Diệp Diệp được không?"
"Nếu ngài thích thì cứ gọi như vậy." Thật quê mùa, sến súa!
Mộ Dung Tiêu nhìn nàng khẽ cười, tâm trạng nàng dường như cũng tốt hơn chút rồi, nếu bộ dạng này của hắn có thể khiến nàng vui vẻ thì hắn nguyện ở trước mặt nàng diễn tuồng mua vui.
"Lần đi săn này không phải để huynh trêu đùa." Hắn nhìn hoàng huynh lạnh lùng nhắc nhở.
"Ta biết nhưng Tiểu Diệp Diệp khả ái như vậy."
"Bát vương gia tự trọng một chút!" Nàng nhìn y lạnh lùng nói.
Mộ Dung Tiêu giơ hai tay xin hàng, phu thê nhà họ quả thật rất giống nhau.
Xe ngựa vấp phải hòn đá cả xe đều bị xốc lên. Cơ thể nàng còn chưa khỏe hẳn liền nhăn nhó đau đớn. Hắn nhìn thấy vẻ mặt của nàng liền lo lắng, có phải vẫn chưa khỏe không?
"Ngươi..."
"Tiểu Diệp Diệp? Ngươi không sao chứ?"
Mộ Dung Tiêu bên cạnh nàng nên nhanh hơn hắn một bước. Cái tên này...
"Ta không sao." Nàng lắc đầu trả lời.
Xe ngựa dừng lại tại doanh trại, nàng mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa.
"Xuống xe." Hắn lạnh lùng ra lệnh.
Nàng chỉ thở dài rồi mở màng che toan bước xuống.
"Ta không nói ngươi." Hắn nhìn sang Mộ Dung Tiêu đang tủm tỉm cười kia, lạnh lùng ra lệnh: "Huynh, đi xuống!"
"Được rồi, được rồi!" Y chỉ gật đầu cười rồi nhanh chóng đi xuống. Mùi giấm lên men y ngửi thấy rồi nên không thể ở lại thêm nữa.
Trong xe chỉ còn lại hắn và nàng.
"Không khỏe?"
Nàng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao. Phiền vương gia quan tâm rồi!"
"Ngươi muốn giữ khoảng cách với bản vương?"
"Căn bản chúng ta không có khoảng cách để giữ." Nàng cười trừ rồi bước xuống xe. Nàng cần phải giữ vững tâm tình của mình nếu không sẽ ngày một nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức bản thân nàng không thể kiểm soát nổi.
"Trời không còn sớm nữa, các khanh lui về trại nghỉ ngơi đi ngày mai sẽ bắt đầu đi săn." Mộ Tương đứng trên cao ra lệnh xong liền quay lưng đi. Mục đích chính của cuộc đi săn này chỉ có một- đó chính là mạng của Mộ Từ.
Trở về lều trại của mình, nàng mệt đến nổi không thể đi vững. Hắn theo sau nàng nhìn thấy nàng bước đi có vài phần loạng choạng nhanh chóng đi lại đỡ nàng.
"Ta cấm ngươi từ chối."
"..." Nàng không nói gì, để mặc hắn dìu mình. Đi tới giường nàng liền cởi giày nằm xuống nghỉ ngơi.
Nàng có vẻ rất mệt, vừa nằm xuống đã rơi vào giấc ngủ. Hắn ngồi cạnh bên nàng, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của nàng trong lòng khẽ nhói đau. Nhẹ nhàng đưa tay ra vuốt mặt nàng, cả người nàng liền run rẩy. Bàn tay của hắn nhanh chóng thu hồi lại.
"Sợ ta đến thế sao?"
Trời vừa sáng nàng đã tỉnh dậy, nàng ngồi dậy dụi dụi đôi mắt. Nghỉ ngơi một ngày nên cơ thể của nàng cũng đã khỏe hẳn. Mắt nàng dừng lại lên thân ảnh đang ngủ ngồi trên bàn đọc sách, hắn cả đêm ngủ như vậy?
Đi về phía hắn, trên tay cầm theo tấm chăn, nàng nhẹ nhàng đắp chăn lên người hắn. Khi ngủ, bộ dạng lạnh lùng của hắn đều biến mất, chỉ còn vẻ mặt thư thả bình an.
"Vẻ mặt lúc thức cũng giống như lúc ngủ thì tốt biết mấy!" Nàng cười, tay khẽ chạm vào gương mặt của hắn rồi nhanh chóng thu về, quay lưng rời khỏi lều trại.
Hai mắt hắn mở ra, lồng ngực như có gió xuân thổi vào, rất ấm áp!
Mọi người nhanh chóng tập trung lại, Mộ Thương ngồi trên con bạch mã oai phong lẫm liệt.
“Chúng ta chia ra săn bắt đến giờ Mùi tập trung chiến lời phẩm ai nhiều hơn người đó thắng. Cung vương thấy thế nào?” Mộ Tương nhìn hắn cười hỏi.
Hắn nhìn y không chuyển đổi thần sắc: “Ý của hoàng thượng thần không dám kháng.”
Mộ Tương quất roi cho ngựa chạy vào trong rừng. Khoảng thời gian đó đủ để người Diệp Trung ra tay.
Tay hắn nắm chặt thành quyền, vị huynh trưởng này của hắn vì ngai vàng mà không từ thủ đoạn.
“Ngài và hoàng thượng có thù với nhau à?” Vẻ mặt của hắn tuy không hiện nhiều cảm xúc nhưng bàn tay hắn lại nắm chặt như vậy...
“Ngươi muốn đi cùng ta không? Nếu không thì ở yên trong trại, đừng ra ngoài.” Hắn hỏi nàng, nếu nàng không muốn cùng hắn mạo hiểm thì nàng sẽ được tự do.
Hắn ta nói vậy có ý gì? Lời nói bình thường nhưng hàm ý lại rất sâu xa.
“Hoàng thượng lệnh ta đi với ngài, ta không thể kháng chỉ.”
“Ta cho phép ngươi kháng chỉ.” Đặt tay lên vai nàng, hắn chưa từng hồi hộp như vậy dù nguy hiểm đến mấy hắn vẫn luôn điềm tĩnh đối đầu nhưng khi đối diện với nàng trong tình huống này, hắn sợ nàng sẽ không đi cùng hắn.
Hắn ta hôm nay bị làm sao vậy? Là lời thật lòng hay là chơi chiêu "lạc mềm buộc chặt"?
“Ta... ta thích những trò mạo hiểm.”
Gương mặt hắn tỏ vẻ hài lòng, nàng đồng ý?
“Lên ngựa, ta dẫn ngươi đi.”
“Không cần. Ta, sức khoẻ ta còn yếu không thích hợp đi ngựa.” Nàng từng đến tham quan một trại nuôi ngựa, từng cởi nó nhưng lại bị nó đá làm bị thương kể từ đó nàng rất không có cảm tình với loài ngựa.
Hắn nhìn nàng khẽ cong môi: “Được, ta không ép ngươi.”
Vài giây ngớ ngẩn, hắn đang cười với nàng?