Xuyên Nhanh: Trở Thành Vai Ác Yêu Nghiệt

Quyển 2 - Chương 2




"Chủ nhân, là tên khốn Trác Phồn gọi đến."

Santa gặm điện thoại đã bị chủ nhân của nó vứt đi vào xó xỉnh từ nãy ra, đúng chức trách để nó lên bàn.

Khúc Dạ nhíu mày một chốc, sau đó mới từ từ ấn nút nghe máy. Chưa để cậu kịp nói gì, đầu dây bên kia đã hớt hải lên tiếng: "Thanh Thanh, anh nghe nói em định mở họp báo sao? Sao lại mở họp báo, chúng ta chẳng phải đã nói chuyện với nhau rồi sao?"

Khúc Dạ ngoáy ngoáy lỗ tai, giọng điệu có phần mất kiên nhẫn: "Thì?"

Trác Phồn thoáng chốc im lặng, sau mới thấp giọng nói: "Anh biết em không thích nhưng chỉ là scandal nho nhỏ thôi, sau vụ này minh tinh bên anh cũng có lợi mà em cũng có lợi cơ mà. Ngoan đừng giận nữa nhé."

Khúc Dạ không để ý lắm, chỉ hỏi đúng ba từ: "Nói xong chưa?"

"Anh..."

Gã đang ấp úng thì Khúc Dạ đã thấp giọng cắt ngang: "Cút."

Khúc Dạ chẳng thèm để tâm mà đưa thẳng số của tên đó vào danh sách chặn.

Ồn ào.

Khúc Dạ thả mình xuống giường, đôi mắt đăm chiêu nhìn lên trần nhà. Không biết hắn có tới không? Nếu tới thì đang ở đâu, liệu có còn ký ức không?

Còn nếu không tới thì sao...

Đang muốn chợp mắt một tí thì tiếng chuông điện thoại lại đổ vang. Khúc Dạ thoáng cau mày, bực bội không muốn để ý đến nó. Điện thoại đổ chuông hai lần rồi tắt ngỏm, Khúc Dạ quyết tâm không để ai làm phiền nữa, ngay lập tức tắt nguồn rồi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Đến khi mở mắt dậy, trời đã sẩm tối, Santa vẫn còn đang phơi bụng ngủ. Tuy Khúc Dạ không muốn dậy cho lắm nhưng mà đói quá, bụng cứ đói cồn cào khiến cậu chẳng thể ngủ yên được.

Đói quá... Đành tự mình đi xuống dưới mua đồ ăn thôi.

Đèn đường đã sáng, bên ngoài chẳng có lấy một bóng người. Chỉ có thân ảnh mảnh khảnh cô độc đi trong màn đêm hiu hắt.

À không, có người chứ nhỉ?

Khúc Dạ đi vào cửa hàng tiện lợi, mua mấy cái bánh bao thêm cả cá đóng hộp cho Santa rồi ngâm nga một đoạn nhạc sau khi rẽ vào một con hẻm vắng. Đừng chờ chỉ khoảng hai phút, bóng dáng vẫn luôn theo sát cậu cuối cùng cũng xuất hiện.

"Biết tọc mạch là xấu lắm không?"

Khúc Dạ nắm lấy cổ áo của tên phóng viên, sự ma mị trong lời nói khiến tên đó run rẩy đến mức ngã khụy.

Khúc Dạ nhìn máy ảnh dưới đất, nhặt lên mà xem từng bức ảnh có trong đấy. Ngay cả bức ảnh nguyên chủ hoảng hốt rời khỏi khách sạn bị tung lên rồi giật tít là cậu ấy ngủ với ông chủ Phong Lam của mình.

"Hóa ra là mày."

Khúc Dạ cười tít mắt, chưa tìm con mồi mà con mồi đã tự chui vào miệng mình, thật đỡ phiền phức quá đi.

Phóng viên bị đôi mắt nâu nhìn chằm chằm như ác quỷ đòi mạng liền run sợ đến lẩy bẩy. Gã lui về phía sau, không ngừng lắc đầu xin tha: "Không phải tôi... Không phải tôi... Có người trả tiền cho tôi..."

Khúc Dạ đói bụng, hoàn toàn không có tâm tình nghe giải thích, cậu quơ quơ cái máy ảnh, vui vẻ nói: "Tha thì dễ thôi."

"Tao cần mày làm một số việc, bảo đảm tiền vẫn đầy đủ."

Khúc Dạ lấy cuộn film trong máy ảnh ra, từ tốn lấy nó quấn qua cổ tên nhà báo. Mỗi câu mỗi từ nói ra đều dùng siết chặt cổ tên đó, khiến gã ú ớ nói không nên lời.

"Nhưng mà... Tao ghét nhất loại chó bất trung."

Tay chân gã như bị hàng ngàn dây xích trói lại, cứng đờ không thể cử động. Dưới ánh trắng lập lòe, gã thấy rõ đôi mắt của mỹ nam được gọi là thiên sứ lạnh lẽo đến kì dị. Tựa như nếu gã không thề thốt sự trung thành, gã sẽ ngay lập tức bị chính cuộn film của mình siết cổ đến chết.

"Tôi hứa... Tôi hứa, tuyệt đối chỉ làm việc cho một mình cậu..." - Gã lắp bắp, thiếu điều quỳ lạy van xin.

"Mở mắt mong chờ."

Lời nói vừa dứt, cuộn film trong máy ảnh cũng như có linh tính mà dần được nới lỏng.

Sau một lúc nói chuyện, gã nhà báo cũng như được giải thoát mà ba chân bốn cẳng chạy trốn. Gã vừa mới gặp quỷ... Không! Phải nói đúng hơn là quỷ dữ, người mang gương mặt thiên sứ đó chính là quỷ dữ. Mà bản thân gã vừa mới đưa ra lời thề với quỷ!

Khúc Dạ nhún vai, vẫn đi theo con đường cũ trở về căn hộ. Trước khi bước vào sảnh căn hộ, cậu còn không quên ngoái đầu, nở một nụ cười với người ngồi trong chiếc xe từ lúc cậu rời khỏi và đến lúc cậu trở về.

Màn kịch hay phải có đầu, có giữa và có đuôi. Tuy rằng Khúc Dạ không phải là người kiên nhẫn. Nếu như thế giới này không mang đến thú vị cho cậu thì cũng sẽ đẩy cho nó kết thúc sớm.

Tiếng hát du dương giữa đêm vắng, đó là bài hát cổ tích mà trước đây vì để dỗ cậu ngủ mà Lý Chính đã hát cho cậu nghe. Chỉ là khác với giọng điệu trầm trầm của hắn, thanh âm của cậu lại mềm mại đến nao lòng.

Tình yêu của hắn.

Sự chiếm hữu của hắn.

Món quà của hắn.

Mười năm làm bạn với rượu của hắn.

Tất cả đều khiến một người luôn cảm thấy tẻ nhạt, nhàm chán như cậu không tránh được động lòng.