Xuyên Nhanh: Trở Thành Vai Ác Yêu Nghiệt

Quyển 2 - Chương 1: Màn Kịch Của Quỷ Dữ




"Chủ nhân thích hắn như vậy, sao lại không ở thêm với hắn?"

Đối với Santa và chủ nhân, mười năm chỉ như một cái chớp mắt, thoáng cái đã xong nhưng đối với người không có ký ức như hắn thì mười năm bên xác chủ nhân là một thời gian dài dai dẳng không hồi kết.

Khúc Dạ hơi trầm tư chốc lát rồi lắc đầu: "Thích hắn nên mới muốn hắn khắc cốt ghi tâm, thích hắn nên mới muốn hắn biết được ta quan trọng như thế nào."

Đã từng mất đi mới biết quý trọng, đã từng chia xa mới biết giữ gìn, đã từng lỡ dở mới biết mở lòng.

Khúc Dạ không tốt đẹp nhưng cậu muốn có một trái tim trọn vẹn. Điều đó đã từng xem như là mơ tưởng, viễn vông nhưng những gì hắn làm trong mười năm nay... Nó khiến cậu có chút mong chờ, hi vọng là hắn đừng làm cậu thất vọng. 

"Linh hồn của Trường Vinh đã bị hấp thụ hoàn toàn, chủ nhân có muốn tiếp tục giao dịch với người khác không?" - Santa dụi đầu vào chân cậu, hỏi.

"Tiếp tục đi."

Hắn có tìm cậu tiếp không? Cậu không rõ... Chỉ là có chút mong chờ.

•••

[Hot! Một nam nghệ sĩ mới nổi giành được vai nam phụ xuất sắc nhất là nhờ lên giường với chủ của tập đoàn điện ảnh Thiều Hoa.]

"Em làm vậy mà coi được đấy hả? Chúng ta đang trên đà phát triển, sao lại để người nắm thóp như thế?"

Nữ quản lý của nam nghệ sĩ mới nổi - Lục Thanh không khỏi cảm thấy hoang đường và tuyệt vọng. Cô ấy biết rõ đứa trẻ này ngoan đến cỡ nào, cô luôn hi vọng cậu được dẫn dắt đi lên bằng thực lực và nhan sắc chứ không phải làm ấm giường cho người ta!

"Mà em lên giường với ai không lên, lên với Phong Lam? Cậu ta máu lạnh cỡ nào em còn không rõ sao? Cậu ta chơi được thì bỏ được, một khi đã cắt đứt với người tình là vô cùng tuyệt tình và dứt khoát đấy!"

Vừa mới dung nhập với thân thể, Khúc Dạ liền bị mắng té tát, cậu không khỏi để lộ tính xấu cáu bẩn của mình.

"Câm miệng!"

Tuyết Tuyết - nữ quản lý đang lải nhải không khỏi trố mắt mà câm nín. Đứa trẻ ngoan của cô nay lại dám bảo cô câm miệng?

"Em..."

Khúc Dạ xoa xoa hai bên thái dương, ánh mắt ẩn chứa sự nhẫn nại đến cực hạn: "Em chưa lên giường và cũng chưa từng muốn lên giường với anh ta."

Lúc này Tuyết Tuyết mới lấy tinh thần, cô chớp mắt đầy hoài nghi: "Em nói thật sao?"

"Thật." - Khúc Dạ thở hắt một hơi, cầm lấy chiếc điện thoại đang hiển thị mấy bài báo vớ va vớ vẩn - "Bên trên có chỉ thị đóng băng em chưa?"

Nghe nói nghệ sĩ nào làm ảnh hưởng đến thanh danh của ông chủ Phong Lam đều bị phong sát đến mức thừa sống thiếu chết thì thôi.

"Cái này... hình như là chưa."

Khúc Dạ lúc này mới thả lỏng ra một chút, khẽ đáp: "Tổ chức họp báo."

"Hả?"

"Mai tổ chức họp báo." - Khúc Dạ không kiên nhẫn lặp lại lần nữa.

Đối diện với ánh mắt đang dần mất đi kiên nhẫn của Khúc Dạ, rốt cuộc Tuyết Tuyết mới nhận thức được. Hôm nay, em trai ánh dương nhỏ của cô đang không vui, không hề vui chút nào. Tuyết Tuyết nhanh chóng gật đầu rồi chạy ra ngoài sắp xếp.

Một mình trong căn hộ do công ty cung cấp, Khúc Dạ bắt đầu tiếp thu ký ức của nguyên chủ.

Nguyên chủ Lục Thanh, không cha không mẹ, sống ở cô nhi viện từ nhỏ đến năm mười tám thì theo học trường sân khấu điện ảnh. Nhờ nhan sắc trời ban mà dễ dàng lọt vào mắt xanh của người đại diện kiêm quản lý - Tuyết Tuyết. Hoạt động được nửa năm thì leo lên đứng đầu trong dàn minh tinh mới nổi, nhận được giải nam phụ của năm. Tưởng chừng mọi thứ cứ theo đó nước chảy mây trôi, cho đến khi cậu ta rơi vào mối tình với người anh trước đây sống cùng cô nhi viện - Trác Phồn.

Không cha không mẹ, không tình yêu thương, nhỏ thì xem Trác Phồn là anh mà lẽo đẽo theo sau. Lớn thì đem toàn bộ tình cảm và trái tim dành cho gã. Nhưng Trác Phồn thật sự yêu Lục Thanh? Đương nhiên là không có chuyện đó rồi.

Trong dàn minh tinh mới nổi, có một người ra mắt cùng thời điểm với Lục Thanh nhưng luôn bị cậu ấy chiếm mất hào quang. Vừa hay, Trác Phồn lại là quản lý kiêm người tình của tên đó.

Sau đó đương nhiên là màn vu hại kinh điển.

Nào là vì anh mà chịu mang tiếng một chút rồi sau này anh sẽ bù đắp.

Nào là vì anh mà ngủ với lão già kia, sau này chúng ta mới có tương lai. Nguyên chủ không chịu thì chụp thuốc mê, quăng lên giường lão.

Rồi cái giá cho tình yêu khờ dại đó là gì?

Bị ông chủ đóng băng vì dám tạo scandal với hắn, mất luôn ánh hào quang đang có.

Bị lây nhiễm bệnh xã hội, tung clip nóng, rồi còn bị vợ của lão già kia hủy đi gương mặt. Cuối cùng quá phẫn uất mà đâm ra điên điên dại dại, giết chết người mình từng yêu như sinh mạng để rồi chết vì bệnh trong tù đến hết đời.

Yêu cầu của nguyên chủ rất đơn giản, một lần nữa lấy lại vị trí và khiến cho Trác Phồn lẫn tên minh tinh kia vĩnh viễn sống không bằng chết.

Santa đọc xong ký ức của nguyên chủ, không khỏi cảm thán: "Máu chó, quá máu chó."

Khúc Dạ nhướng mày, không đầu không đuôi hỏi: "Sao dạo này nhiều đứa chết ngu quá vậy?"

Santa gặm con cá, thản nhiên đáp: "Bởi vậy chúng ta mới có linh hồn để hấp thụ."

Không thì đói vêu mỏ rồi.

Đương nhiên câu cuối nó chỉ dám nghĩ chứ nào dám nói.