Kim chủ nhíu mày, nhận lấy băng gạc, chăm chú băng bó cho chim hoàng yến. Khi đã băng bó xong liền hôn lên băng gạc, gương mặt vẫn không có biểu cảm nhưng đáy mắt lại ôn nhu đến tan chảy trái tim: "Ngoan, sẽ không đau nữa."
Khúc Dạ hừ hừ, dụi đầu vào lòng hắn.
"Chiều này mới có cảnh quay tiếp đúng không?" - Phong Lam nắm lấy tay Khúc Dạ, quy đầu hỏi đạo diễn Lý.
Đạo diễn Lý thuận thế gật đầu lia lịa, vốn tưởng sẽ bị trì hoãn lâu nên mới quay sớm, bây giờ một cảnh liền qua thì dù chưa đến giờ trưa ông cũng sẽ để báu vật nghỉ ngơi, quay mấy cảnh cùng với diễn viên nhí cũng được.
Khúc Dạ híp mắt cười, nói nhỏ với Phong Lam: "Kim chủ, em đói..."
Lòng Phong Lam mềm mại hẳn, nhanh chóng bế lấy bé cưng đi đến phòng thay đồ: "Nhanh chóng thay đồ rồi tôi dẫn em đi ăn."
Đến khi cánh cửa đóng lại, gương mặt Phong Lam cũng chẳng còn nụ cười ban nãy. Hắn quay đầu nhìn đạo diễn Lý, cau mày hỏi: "Bức tượng kia rất thật?"
Đạo diễn Lý có chút lạnh sống lưng, bừa bãi gật đầu: "Làm thật một chút cho sinh động."
"Lần sau sẽ là máu của ông."
Phong Lam cũng không đầu không đuôi cảnh cáo xong liền đưa bé cưng rời đi. Máu của bé cưng quý giá như thế, sao lại có tùy tiện vẩy lên một bức tượng? Hắn thật muốn cho người đập nát, nghiền nó thành bột mịn nhưng đây là công việc của bé cưng, hắn không thể làm bé cưng giận được.
Dõi theo bóng dáng cưng chiều của ông chủ dành cho Khúc Dạ, có nhiều người ngưỡng mộ không thôi. Không ngờ khi yêu vào thì ông chủ mặt than lại lộ ra sự dịu dàng hiếm thấy như thế.
Có người nhiều ngưỡng mộ lại ít sự ganh ghét bởi vì bọn họ đều rõ ràng, ông chủ không phải người dễ chọc, gần vua như gần cọp, bọn họ còn muốn giữ mạng để sống mạnh khỏe bên gia đình nha. Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, vẫn có một người ôm nỗi ganh ghét cùng cực. Cậu ta đứng sâu trong đám diễn viên phụ, hướng mắt về bóng dáng hạnh phúc mà không khỏi đố kỵ.
Vì sao một đứa ngu xuẩn như thế lại có thể nắm bắt được trái tim của người đàn ông hoàng kim mà ai cũng muốn có được chứ?
Chi Tranh cắn tay đến mức rách da, chảy máu. Còn cái tên Trác Phồn kia, đã nói là sẽ tìm cách cho cậu ta trở lại đường đua minh tinh, sao mấy ngày nay cũng bặt vô âm tín. Làm cậu ta phải đi hầu rượu một ông lớn khác mới thoát khỏi cảnh bị đóng băng nhưng cũng chỉ có thể tạm thời đóng vai phụ nhỏ nhoi.
Nếu không phải cha cậu ta bị bắt vì tội tham ô thì ai dám đụng đến cậu ta?
"Lục Thanh, mày chờ đó... Trước đây tao có thể khiến cha mày bỏ rơi mày, khiến Trác Phồn không do dự bỏ mày chọn tao thì bây giờ cũng thế!"
Ánh mắt cậu ta nóng bỏng dõi theo bóng dáng vững chắc của Phong Lam, người này sẽ là của cậu ta!
Tưởng chừng cậu ta đã giấu rất tốt biểu cảm tham lam của mình. Cơ mà Chi Tranh đâu ngờ, mình đã rơi vào tầm ngắm của một con mèo. Santa ngồi phe phẩy đuôi ở một cây cột gần đó, nó thu hết tất cả biểu cảm méo mó và xấu xí của cậu ta vào tầm mắt. Đứng dậy vươn người một cái rồi chậm rãi biến mất mà không ai hay biết.
Tâm cơ quá sâu, nghiệp chướng chồng chất, chắc chắn vị tạo ra thế giới này đến từ Minh giới u ám rồi.
•••
"Lại đi họp rồi." - Khúc Dạ cầm ly sữa ấm trong tay, ngồi trong văn phòng của Phong Lam mà đung đưa hai chân chờ đợi.
Santa cười cười, gặm con cá khô do thư ký Trương tri kỷ mua cho rồi nói: "Chủ nhân ơi là chủ nhân, ngài thiếu điều muốn làm miếng thịt trên người hắn luôn đấy."
Khúc Dạ nghe xong liền gật gù: "Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ?"
Santa: "..." - Nói hắn biến thái chứ chủ nhân thì sao? Một chín một mười thôi, một cặp trời sinh!
Khúc Dạ nhún vai, tỏ vẻ cậu chẳng quan tâm.
Qua một lúc sau, Santa mới sực nhớ ra chuyện của Chi Tranh, giọng điệu đầy thích thú tán gẫu với Khúc Dạ: "À chủ nhân, ngài biết gì chưa? Tên Chi Tranh muốn giành ông xã của ngài đó."
Khúc Dạ nhướng mày, điệu cười không rõ ý tứ khiến Santa vui vẻ như trời nở hoa: "Thế à."
Chủ nhân của nó ghét nhất là ai xâm phạm chủ quyền của mình. Lần này Chi Tranh chắc chắn sẽ có cái chết rất khó coi cho mà xem. Nó thích điều đó.
Đến giờ quay phim, Phong Lam cũng chưa họp xong nên Tuyết Tuyết được phân công đến đón Khúc Dạ. Trên quãng đường đi, Tuyết Tuyết không ngừng luyên thuyên về việc đạo diễn Lý đã khen ngợi cậu hết lời thế nào, trên gương mặt của thiếu nữ hết sức tự hào về chính nghệ sĩ của mình.
Quả thật, trong nguyên bản thế giới, cũng chỉ có Tuyết Tuyết là người ra sức cứu vớt thanh danh của Lục Thanh, thậm chí là bỏ hết tiền tiết kiệm để cứu cậu em trai không máu mủ này. Nhưng đáng tiếc, cô cũng chỉ là một người quản lý kiêm đại diện nhỏ nhoi, chỉ có thể một mình đưa tang Lục Thanh dù cả thế giới lúc đó đã quay lưng oán trách cậu ấy.
"Chị Tuyết Tuyết, chị có muốn phản kháng không?" - Khúc Dạ buông kịch bản xuống, thái độ nghiêm túc hỏi thiếu nữ.
Tuyết Tuyết ngẩng ra một chút rồi gật đầu: "Đương nhiên, người hại ta thì ta phải trả lại."
Nhưng do trước đây Lục Thanh đã nói với cô rằng cậu mặc kệ, không muốn trả thù nên Tuyết Tuyết vẫn luôn cố gắng bàng quan trước mọi thứ chứ thật ra trong lòng đã giận đến mức không có chỗ trút rồi.
Khúc Dạ khẽ cười: "Được."