"Bảo bối, không diễn được cũng không sao, đừng áp lực tâm lý quá."
Phong Lam thấy bé cưng cứ chốc chốc lại đọc kịch bản, xong lại thẫn thờ suy nghĩ, hắn không khỏi đau lòng mà mân mê mấy đầu ngón tay của cậu.
Khúc Dạ bĩu môi, nhào vào lòng Phong Lam mà hỏi: "Anh chiều em như vậy, không sợ em thành bình hoa, có sắc chứ không làm được gì sao?"
Mắt Phong Lam hơi tối lại, chậm rãi lắc đầu: "Không sao."
Thậm chí hắn còn muốn bé cưng trở nên như thế. Cả đời bé cưng sẽ dựa vào hắn, trong tim chỉ chứa một mình hắn, ngay cả giọng nói hay khoe sắc cũng chỉ có mình hắn được nghe, được ngắm.
Khúc Dạ bật cười, hôn lên cái cằm cương nghị kia, cười khúc khích nói: "Vậy nửa đời còn lại của em phải phụ thuộc vào anh rồi, nghe cũng thật thú vị."
Tính chiếm hữu của hắn là cực kì cao, bản thân Phong Lam cũng biết, ban đầu hắn sợ bé cưng sợ hãi hắn nhưng sau cái lần hoan ái điên cuồng kia. Rốt cuộc Phong Lam cũng biết, tính chiếm hữu của hắn mạnh thì cảm giác thiếu an toàn của bé cưng cũng cao nên hắn càng lộ tính chiếm hữu thì bé cưng càng thỏa mãn, hai người nhất định là cặp đôi trời sinh.
Khúc Dạ ngáp một cái, thấy đã đến sát giờ liền thay đồ, để cho makeup phủ một lớp phấn, hôn cái chụt lên má hắn rồi mới tinh nghịch rời đi.
Cả đám bị ăn thồn cơm chó: "..." - Được, các người là nhà đầu tư, là baba hoàng kim, chúng tôi chỉ là nô lệ của tư bản, vì tiền, nhịn!
Phân cảnh mở đầu chính là cảnh nhân vật chính Bình An đã sa đọa theo tà giáo, tôn thờ quỷ dữ mà bắt đầu ra tay với những kẻ xung quanh với mục đích hiến tế cho những sinh mạng đó cho quỷ dữ.
Phân cảnh khai máy đã chọn cảnh khó thế này, đạo diễn Lý cũng quá không có hậu rồi.
Khúc Dạ mặc một bộ váy trắng, mái tóc đen dài phủ hai bên vai, gương mặt xinh đẹp tựa như búp bê sứ nhưng cũng vô hồn đến kì lạ. Cậu chầm chậm tháo đôi giày cao gót ra, bằng chân không đi trên nền đất lạnh, cậu quay sang nhìn đạo diễn Lý đang muốn nói gì. Đôi mắt màu nâu nhạt nhìn chằm chằm ông nhưng lại chẳng có cảm xúc gì, tựa như là nhân vật Bình An, đối với cậu ấy ngoài trừ quỷ dữ mà cậu tôn thờ thì mọi thứ xung quanh chỉ là vật chết.
Đạo diễn Lý vốn định giảng giải thêm cho Khúc Dạ về nhân vật nhưng khi thấy cậu như thế, ông đã đưa quyết định táo bạo nhất, để cậu tùy ý diễn theo cách hiểu của mình.
"Cảnh một màn một diễn!" - Ông hô to.
Khúc Dạ cũng như trở mình thành Bình An, cậu tựa như một cô gái trong thượng lưu nho nhã, chậm rãi hướng về phía một tòa tháp nhỏ đã bị bỏ hoang. Vừa đi, Bình An vừa ngâm nga một ca khúc nhỏ, tuy nó không có trong kịch bản nhưng đạo diễn Lý cũng không bảo dừng.
Đến khi đến chỗ tòa tháp, Bình An lại nở nụ cười tươi nhất làm sáng bừng cả khuôn mặt nhỏ xinh không rõ nam nữ ấy. Cậu bước vào bên trong, thấy một bức tượng không đầu liền khiến hai mắt cậu sáng rực, cậu đưa tay chạm vào bàn tay đá của bức tượng, thanh âm nỉ non đầy ủy khuất: "Bọn họ lại ức hiếp con..."
Cậu áp má vào bàn tay đá, nước mắt trong suốt như pha lê tí tách rơi xuống từng giọt: "Ngài có thể nghe thấy lời con nói đúng không? Sao ngài lại không hồi đáp con."
Sự thành kính, sự nũng nịu và cả ỷ lại đều toát ra một cách thuần thục như đã làm điều này vô số lần.
"Có phải chỉ có cách hiến tế bọn chúng, ngài mới có thể ở bên con vĩnh viễn đúng không?"
Dựa theo kịch bản, cảnh này thì bọn họ sẽ vào rưới một ít máu giả lên tay của Khúc Dạ nhưng không nghe thấy đạo diễn hô cắt cũng chẳng cậu có ý định dừng diễn, bọn họ cũng chỉ biết im lặng chờ đợi. Khúc Dạ chạm vào chỗ sắc cạnh của bức tượng vỡ, nó được cố ý đúc bằng đá và mài sắc bén để mọi thứ hết sức chân thật. Máu tươi ứa ra từ lòng bàn tay, nhanh chóng thấm đượm cả bàn tay của "vị thần" mà cậu ta coi là tín ngưỡng.
Vẻ mặt của cậu từ oán trách chuyển dần sang thỏa mãn khi thấy dòng máu đỏ chói, nụ cười của cậu dần méo mó: "Vậy là ngài chấp nhận con rồi đúng không? Vậy là ngài cũng muốn ở bên con đúng không?"
Những câu hỏi dồn dập vang lên nhưng chỉ có khoảng không mênh bốn bề lặng im. Cơ mà, cậu vẻ cũng rất mãn nguyện rồi, thành kính hôn lên tay bức tượng: "Ngài hãy con... Con sẽ tìm mọi cách để đến với người."
Nói xong liền cầm ô lên, ngâm nga một câu hát rồi rời đi.
"Cắt!" - Đạo diễn Lý lần nữa hô lớn.
Nhưng cũng không phải vẻ mặt nhăn nhó như lúc đầu mà là sự hào hứng tột cùng. Nhặt được báu vật rồi! Không chỉ nhan sắc nghịch thiên mà còn có kỹ năng diễn xuất tuyệt đỉnh như thế. Vốn tưởng rằng sẽ phải diễn đi diễn lại rất nhiều lần, ai ngờ một lần liền qua, quá đỉnh.
Khúc Dạ không thèm để ý đến mấy người khác, ngay cả Tuyết Tuyết muốn tiến đến băng bó cho cậu, cậu cũng tránh né, đem theo vết thương ở lòng bàn tay mà chạy về phía kim chủ, gương mặt thiên sứ tràn đầy ủy khuất: "Đau..."
Đạo diễn Lý và ekip: "..." - Biết sao làm nũng giỏi rồi đó.