Xuyên Nhanh: Trở Thành Vai Ác Yêu Nghiệt

Quyển 2 - Chương 19




"Giết... giết người..."

Thân ảnh kiều diễm mặc váy trắng đã được bẩn bởi máu vẫn không ngừng dừng lại. Miệng vẫn còn lẩm bẩm ca khúc quen thuộc, môi nở nụ cười tựa như thiên thần khi thấy người vừa nãy kêu lại ngã xuống.

Đến nay cũng đã được mười hai người, chỉ còn thiếu một người nữa là "vị thần" của cậu sẽ được tái sinh đến bên cậu.

"Bình An! Dừng tay!"

Tiếng gọi thất thanh với tới của nam cảnh sát khiến cho cậu ta hơi khựng người. Cậu giương đôi mắt đã chìm đắm trong sự giết chóc của quỷ dữ ngẩn ra nhìn người bạn đã cùng mình lớn lên suốt thời niên thiếu.

Nam cảnh sát lắc đầu đầy bất lực: "Bình An, cậu đâu phải như thế? Cha mẹ tuy không sinh cậu ra nhưng họ đã nuôi cậu lớn, sao cậu nỡ..."

Gã vừa dứt câu, cậu không nhịn được cười lớn nhưng vừa cười nước mắt cậu vừa rơi tựa như rất bi thương tột cùng: "Đúng... Đúng... Tôi vô ơn... Tôi là sói mắt trắng... Nhưng như vậy thì sao? Chỉ cần ngài đến bên tôi, dù cái giá gì tôi cũng sẽ trả..."

Cái đầu của những kẻ giả nhân giả nghĩa được đặt thành vòng tròn xung quanh bức tượng không đầu.

"Cậu ra đầu thú nhất định sẽ nhận được sự khoan hồng!" - Nam cảnh sát vẫn cố gắng thuyết phục Bình An, gã không muốn mất đi người bạn của mình cũng như người mình yêu.

Bình An là thiên sứ trong lòng gã, là người duy nhất gã muốn cưới... Nhưng gã nào biết, thiên sứ mà gã mong muốn có được sớm bị bức đến điên rồi.

Bình An lắc đầu, cậu cười cười rồi mang con dao còn đang dính máu tiến về phía vị cảnh sát kia. Gã cứ tưởng rằng Bình An chọn mình làm người cuối cùng, sự sợ hãi trong lòng chợt dâng lên, nó lấn át cả tình cảm bấy lâu trong lòng. Tiếng súng ác liệt vang lên, "Bình An" trúng một viên đạn sững sờ đôi chút rồi bật cười.

Hi vọng cái gì chứ? Đến cùng chỉ có ngài là ở bên cạnh con... Vị thần của con.

Bình An chầm chậm dùng chút hơi sức cuối cùng ngón tay chưa dính máu của mình chạm lên mặt vị cảnh sát - đồng thời cũng là bạn thuở nhỏ của mình, tàn canh sức yếu mà thì thào đầy tuyệt vọng: "Không chung đường... vĩnh viễn là không chung đường..."

Nói xong liền ngã gục xuống trong chính vũng máu của mình và những kẻ bản thân đã sát hại.

Bình An đã chọn sẵn cho mình là người thứ mười ba, sự hiến tế như cách trả thù cũng như là mồ chôn cho ác ma trong chính cậu... Đáng tiếc, đến cuối vẫn không một ai tin cậu.

"Cắt!"

Khi tiếng hô cắt của đạo diễn Lý vang lên, Khúc Dạ liền lọ mọ từ đống máu giả đứng dậy. Cậu hướng ánh mắt về phía kim chủ, không đợi bạn diễn hoàn hồn mà nhanh chóng lao về phía hắn. Phong Lam cũng cười cười, đỡ lấy bé cưng luôn dính mình như sam mà không hề quan tâm đến âu phục của mình sẽ dính máu giả.

"Mệt không?" - Phong Lam lấy khăn tay chùi đi mấy vệt máu giả lấm lem trên gương mặt tựa búp bê sứ.

Khúc Dạ lắc đầu, sau lại nhón chân, nói nhỏ vào trong tai hắn: "Em không mệt nhưng vết máu trên cổ tay kim chủ không ổn đâu, mau bế em vào trong đi."

Người ngoài không hề hay biết cuộc đối thoại ấy, chỉ biết rằng sau khi chim hoàng yến nũng nịu thì ngay lập tức kim chủ đã yêu chiều bế cậu trở về phòng riêng.

Đúng là được sủng hết mức.

Phong Lam đặt Khúc Dạ lên bàn trang điểm, còn cậu thì vòng chân quanh hông hắn, tay lại vòng qua cổ hắn mà làm ra vẻ ỷ lại vô cùng.

"Khó chịu sao?" - Phong Lam thờ ơ với mọi thứ nhưng lại chú trọng cảm xúc của bé cưng, chỉ cần bé cưng biểu hiện chút bất thường dù miệng vẫn cười thì hắn cũng sẽ biết ngay.

Khúc Dạ gật đầu, vùi mặt vào cổ hắn mà nhỏ giọng nỉ non: "Bình An đến cuối cùng cũng không có một cánh tay nào vươn ra với cậu ấy,  một bức tượng vô hồn còn bị bể thì làm gì có ai cư ngụ chứ..."

Vô lực, không lối thoát.

Hệt như Lý Chính... ôm xác một người trong vô vọng.

Phong Lam hơi hơi nhíu mày, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng gầy, rồi nhẹ nhàng xoa xoa gáy cổ của cậu: "Cậu ta đã tìm thấy vị thần của mình."

"Đã tìm?" - Khúc Dạ ngẩng đầu, mờ mịt nhìn hắn.

Phong Lam gật đầu, cắn nhẹ lên môi của cậu, âm thanh khàn khàn, không rõ là khổ sở hay bất lực: "Dù là bức tượng vô tri hay cái xác không hồn, đều không quan trọng."

Khúc Dạ chưa kịp nói gì thêm, Phong Lam đã đè cậu xuống bàn. Tiếng mỹ phẩm và đồ dùng không ngừng rơi xuống đất tạo tiếng lạch cạch, hắn hôn dọc theo cần cổ trắng nõn, để lại những dấu hôn lúc đậm lúc nhạt.

Khi Khúc Dạ đang chìm đắm trong khoái cảm nhàn nhạt do người yêu mang đến, bỗng nhiên bên tai lại vang lên câu nói khiến cho Khúc Dạ rung động đến tận linh hồn.

"Cũng như đối với tôi, em chính là thần, nếu được tôi sẽ bẻ gãy đôi cánh của em, giam cầm em bên tôi mãi mãi... Nhưng nếu em không thích, tôi sẽ để em đi và ôm hình bóng của em cùng tín ngưỡng xấu xa của mình đi đến hồi kết của cuộc đời. Đó là vừa vinh hạnh vừa là sự trừng phạt đối với tôi."