Hơn nữa, những chấp niệm trước kia ta cũng đã sớm buông bỏ rồi.
...
Mặc Nhiễm vỗ vỗ má Lam Tuyết: "Cá..."
Ừm, cái này, tại sao mặt nàng ấy lại mềm đến thế nhỉ!
Hắn đỏ mặt, hai tay lập tức như bị phỏng mà rút tay về, xét thấy có lẽ cô không tỉnh. Lại vươn đầu ngón tay ra, ấn nhẹ một cái.
Cảm xúc nơi đầu nhón tay suýt nữa khiến hắn không nhịu được lại nhéo thêm vài cái.
Trái tim đang đập nhanh, cực kì loạn nhịp.
Đầu Mặc Nhiễm bốc khói.
Lam Tuyết bắt lấy ngón tay của hắn :"Có chuyện gì?"
Mặc Nhiễm hoảng sợ: "A, a... Không có gì, ta, ta chỉ xem nàng còn thở hay không thôi!"
Lam Tuyết: "..."
Nói năng gì lộn xộn thế.
Còn thở hay không lại là vấn đề gì?
Hửm....
...
Đầu tóc Mặc Nhiễm rũ rượi xuống mặt 'nước', vẻ mặt hắn giống như là sống không còn gì luyến tiếc vậy.
Mặc Nhiễm đã bị Lam Tuyết treo trên dòng sông vong xuyên.
Hắn vốn là có thể tự cởi trói đi xuống.
"..." Lam tuyết hung thần ác sát nhìn qua.
Mặc Nhiễm lập tức không dám động đậy, mặc cho Lam Tuyết dày vò.
Thiết nghĩ, chắc dạo này hắn uống nhầm loại thuốc nào đó rồi.
Vậy là, bắt đầu từ ngày hôm đó, lần nào Mặc Nhiễm cũng thấy được đủ cách Lam Tuyết dày vò một vị thần khí rất đỗi tốt (dùng làm dược nhân).
Nhưng hắn không dám nói ra, sợ mình mạng nhỏ quá, không đủ cho cô chơi chơi.
Lam Tuyết: "..." Hóa ra mi cũng biết sợ cơ à! Ta còn tưởng mi không sợ trời, không sợ đất cơ ấy.
Lam Tuyết dẫn Mặc Nhiễm về Miếu Mộc Thần.
Một hôm Mặc Nhiễm ất ơ, ôm hòm thuốc đến chỗ Lam Tuyết, theo như tin tình báo mới nhất mà nàng có được. Thẻ bài nhỏ xem cái hòm này như kì trân dị bảo, lần đầu tiên nàng nhìn thấy còn không cho động vào một ngón tay.
Hành động này của hắn là đang làm gì thế.
"Đây là tất cả gia sản của ta. Hôm nay ta giao lại cho muội, đừng làm mất đấy!" Hét xong, lại chạy trối chết.
Giống như là chỉ ở lại chỗ cô một giây thôi, Lam Tuyết có thể ăn thịt hắn vậy. Mà hắn có mấy miếng thịt mà ăn cơ chứ.
Lam Tuyết ôm hòm thuốc. Xem từ ngoài vào trong, bên ngoài sơn son thiếp vàng, trông vô cùng bắt mắt. Bên trong lại như một không gian tách biệt, vô vàn chai chai lọ lọ, đủ các thứ.
Lam Tuyết: "..."
Ngươi có biết hành động vừa rồi của ngươi rất dễ gây hiểu lầm không?
Từ lúc về nhà đã mang tính kì lạ rồi.
Nhưng mà bất ngờ của Lam Tuyết, không phải là đã hết.
Hắn còn bắt đầu đi ngao du hạ giới, tự mình học nấu ăn... Mặc dù đồ ăn khá ngon....
Mỗi ngày đều có đồ ăn vô cùng mới lạ và hấp dẫn, chết người vô cùng.
《Hiện tại, cô cũng đâu có phải là người đâu》
Tiểu Hệ Thống như mi làm sao mà hiểu được- Lam Tuyết dùng tư thế 'trẻ nhỏ chưa trải sự đời' mà nhìn Hỏa Tịch trong ý thức.
Hỏa Tịch《...》 Không biết tại sao, lại có cảm giác muốn đánh vào cái bản mặt vô cùng đáng ghét kia.
\#Hệ thống nhà người ta nổi cảm xúc muốn giết Ký chủ của mình\#
Mặc dù không biết thẻ bài nhỏ của mình đang làm cái gì, nhưng Lam Tuyết vô cùng biết điều mà nằm dài hưởng phúc.
Hỏa Tịch《...》 Quả nhiên là muốn giết người thật.
...
Vốn Lam Tuyết cứ tưởng sau chuyện này sẽ được sống an nhàn cho đến lúc chuyển sang vị diện khác, ai ngờ đến khi mở thanh tiến dồ làm việc ra. Hệ thống mới chỉ hiện thị 12%.
Lẽ nào lại như thế, mấy việc trước kia ta làm đều là công cốc hay sao.
Lam Tuyết không phục.