Vậy nên.... Lam Tuyết đã mò được một thứ vô cùng kì quái dưới đáy sông Vong Xuyên.
Một khúc xương!
Hỏa Tịch phân tích《Công nhận là lượng ma khí của nó rất dồi dào. Nhưng mà... cô tìm được thứ này là gì vậy》
"..."
Lam Tuyết ném bay khúc xương.
Chứ không phải thứ này dùng để trấn áp à. Mặc dù từ khi đặt chân đến thế giới này ta đã cảm nhận được sức mạnh của nó. Nhưng thứ này vô hại, hơn nữa lượng ma khí của nó chỉ đủ để duy trì sông Vong Xuyên mà thôi.
Nếu không phải thì... cất về chỗ cũ!
《Ký chủ, ngài có biết thứ ngài vừa cầm đủ để gây nên một trận gió tanh mưa máu không. Sức mạnh của nó đủ để hủy diệt một thế giới!》
Sợ gì, mất cái này thì vẫn còn cái khác.
《Cô tưởng thế giới là đồ chơi à. Mất cái này vẫn còn cái khác!》 Không biết cái tư tưởng của Đại thần nhiễm bệnh từ đâu ra không biết.
Hỏa Tịch offline.
Lam Tuyết: "..."
Lại Offline, nói không được lại offline, cãi nhau với nó không được cũng offline.
Mà lời ta nói mất giá đến thế sao. Bổn tọa rớt đến nỗi một cái thế giới mà cũng không tạo được sao?
Hừmmmmmm.
Lam Tuyết ôm gối sang phòng Mặc Nhiễm!
Mặc Nhiễm: "..." Gì nữa, gì nữa!
Lam Tuyết : Bỗng nhiên nhìn thấy sự phòng bị trong mắt hắn.
"Yên tâm, ta không ăn thịt huynh đâu mà sợ!" Lam Tuyết cười hiền.
"Vậy nàng ôm gối sang đây làm gì?" Mặc Nhiễm ho khụ khụ vô cùng giả trân, cố gắng dời sự chú ý đến cái gối cô đang ôm.
Lam Tuyết làm như không hiểu hắn nói cái gì, cố tình ôm gối đi vào phòng, lại bị hắn chặn lại: "Không phải nàng muốn ngủ ở đây đó chứ!"
"Chứ còn gì nữa, huynh không cho ta ngủ ở đây thì ta ngủ ở đâu!" Lý lẽ siêu hùng hồn!!!
Mặc Nhiễm bối rối: " Vậy nàng ngủ ở đây, ta đi chỗ khác vậy"
"Ai cho huynh đi, đây là phòng huynh, định đi đâu để ngủ. Lẽ nào có nữ nhân nào bên ngoài..." Suy đoán một chút có khi lại thành sự thật đấy, thẻ bài nhỏ của nàng đáng yêu như thế này cơ mà.
"Không có!" Mặc Nhiễm lập tức phản bác.
Lam Tuyết cũng không định tha cho hắn, vừa hỏi vừa dồn hắn vào góc tường, Mặc Nhiễm có chút chột dạ.
"Thật, thật mà... Được rồi, ngoài nàng ra thì chỉ có Mộc Hoa là nữ nhân thôi!"
Mộc Hoa!
A, là thần khí của hắn đó ư. Mặc dù với sinh vật người chẳng ra người, cây chẳng ra cây đó thì. Càng nghĩ càng thấy sợ, cho qua, cho qua...
Mặc Nhiễm nuốt một ngụm nước bọt, dè dặt hỏi Lam Tuyết: "Vậy..."
Lam Tuyết cắt ngang lời hắn : "Huynh có nữ nhân nào khác thật hả?"
Mặc Nhiễm: "..." Hắn thật sự không có ý đó.
Làm ơn đừng bẻ lái lời hắn nói được không. Tại sao hắn lại chọc lại cái thứ sinh vật như thế này không biết.
Mặc Nhiễm cũng rất buồn rầu.
Nếu như không có cô ở bên, mỗi ngày trôi qua cũng thật vô vị. Không thấy cô đánh đuổi ác linh, mỗi ngày đều có thể thấy cô ở bên bờ Vong Xuyên. Mỗi ngày đều có thể xoát cảm giác tồn tại bên cô ấy, cô ấy,... ừm, cười lên trông cũng rất đẹp.
Mặc Nhiễm buồn rầu cấp độ hai.
Muốn vứt bỏ cũng chẳng nổi nữa rồi.
Lam Tuyết đập bộp vào vai Mặc Nhiễm : "Tâm hồn treo đi đâu thế, ta hỏi huynh. CÓ THÍCH TA KHÔNG?"
Lam Tuyết đặc biệt nhấn mạnh.
Mặc Nhiễm hoàn hồn, lí nhí nói: "Có, có thích!"
"Sao muội cảm thấy huynh không tình nguyện tí nào nhỉ?"
Mặc Nhiễm vội thề thốt rất mực trái với lương tâm. Trong lòng thì nghĩ: Bị ép thì tình nguyện thế quái nào được!
Mặc Nhiễm bị ăn đập.
Xem ra hắn vẫn chưa tăng cảm tình với ta, xem ra phải nghĩ cách thân thiết khác!
Mặc Nhiễm: "..."
Thôi đi, hắn thấy sợ!!!?!!!?
~Hoàn văn~