Xuyên Nhanh: Thiên Nguyệt Lam Tuyết

Chương 28:Tín ngưỡng của thần linh (20)




Mặc Nhiễm rùng mình, quả nhiên là quá đáng sợ.

"Cá, ăn cơm không?"

Lam Tuyết đen mặt: "Đừng có gọi ta là Cá, có tin ta ném huynh xuống dưới này hay không?"

Sắc mặt hắn đột nhiên trắng bệch, nước mắt như đê mà vỡ ra, đáng thương hề hề nói: "Cá..."

Từ khi biết được điểm yếu của Lam Tuyết, Mặc Nhiễm càng thuần thục kĩ năng làm nũng, nếu không dụ dỗ được thì òa lên khóc. Nước mắt càng nhiều càng tốt.

Hắn từ trước giờ không biết khóc là gì, sau khi hội ý với đám ác linh. Quyết định chế ra một loại thần dược có tên là Lệ đan.

Quả nhiên Lam Tuyết sau đó không dám nói gì nữa, quên luôn cả chuyện Hắn chỉ coi nàng là dược nhân luôn.

Lam Tuyết: "..."

Chó chết Mặc Nhiễm.

Lần trước hắn ta dụ dỗ nàng uống mấy thứ đan dược linh tinh, đến giờ thuốc còn chưa phát tác hết đâu.

Cái đầu tiên là ngứa suốt ba ngày ba đêm.

Cái thứ hai là không hấp thu được linh lực.

Cái thứ ba là cả người mềm nhũn như không còn xương cốt.

Cái thứ bốn là suýt tí nữa thì chết.

Cái thứ năm là, nhiều quá không kể hết được. Nhưng tóm lại là cứ đến gần hắn là sống không bằng chết.

Bảo sao Mộc thần cáo cao tại thượng lại để cho một vị thần lang thang như nàng trú ngụ ở nhà hắn. Hóa ra lại là âm mưu, là âm mưu cả.

Lam Tuyết thở dài ngao ngán.

Một con ác linh khác thừa cơ lúc Lam Tuyết không để ý, nắm lấy chân cô.

"Cái..."

Tầm mắt phía trước Lam Tuyết mờ dần đi.

Khung cảnh hiện ra ở Tinh không, chẳng có thứ gì cả.

Bé con tóc trắng giản đơn, ngồi lùi vào trong một góc. Đôi mắt lưu ly như không có tiêu cự.

"Dối trá, con người là những sinh vật đáng ghét đến vậy sao?"

"Hưmmm... Nếu vậy chỉ cần xóa xổ bọn chúng đi là được mà!"

"Cô gái đó có lẽ không nên sinh ra ở thế giới này!"

Lầm bầm lại lầm bầm.

Khung cảnh lại bắt đầu chuyển.

"Ngươi ruốt cuộc là người, hay là hoa. Đến người quan trọng nhất đối với mình còn không bảo vệ được. Ngươi tới đây có mục đích gì chứ!"

Khắp mọi nơi đều là thi thể, trên bầu trời xám xịt những đám mây đen. Mùi máu tanh tưởi len lỏi khắp nơi. Bé con kia cả một người thương tích, ôm lấy nam nhân mà khóc.

...

Không, không phải như vậy.

Hắn chưa hề chết, đúng, hắn chưa chết, hắn vẫn còn ở đây với ta cơ mà.

Các ngươi sai rồi, lũ sinh vật vô tri.

Bé con điên cuồng gào khóc, sấm chớp trên trời ầm ầm đổ xuống, đánh vào thân thể vốn đã không còn ra hình dáng con người.

"Cả thế giới có lẽ sẽ không tin tưởng ngươi, nhưng ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh ngươi." Bé con lẩm nhẩm, nhìn lên bầu trời đầy nhì nhằng sấm chớp màu tím. Đưa tay lên phía trái tim. "Hắn đã nói, hắn đã nói như vậy mà!"

...

"Thiên đạo, tại sao lại bất công với ta như thế. Chẳng lẽ ta sinh ra là phải nhốt ở trong cõi hỗn độn đó ư. Ta không tin, ta không tin với sức mạnh của ta không thể đánh đổ lại người"

...

Cho dù là khung cảnh nào, thì từ bé con rất đỗi yên tĩnh ấy, lại điên cuồng và đầy thù hận, đôi mắt lưu ly nhiễm đỏ mất hết lý trí.

Lam Tuyết cười nham hiểm.

Ngươi cho rằng cái loại Huyễn ảnh như thế này mà cũng đủ giam cầm ta hay sao.

Nên nhớ rằng, bổn tôn chính là Lam Tuyết Đại thần, không còn là Lam Tuyết chiến thần.

Làm gì có trở ngại nào có thể làm khó ta được cơ chứ.

Lam Tuyết nhìn lại những khung cảnh kia, lần lượt từng cái đều biết mất.