Xuyên Nhanh: Thiên Nguyệt Lam Tuyết

Chương 27:Tín ngưỡng của thần linh (19)




Lam Tuyết: Nếu mà là làm việc ở dưới âm phủ chứ, tại sao lại!

《Nguyên nhân là do Khương Ly trước kia khi làm con người đã phạm phải quá nhiều nghiệt. Cô ta lại không muốn đầu thai vào súc sinh đạo nên nhân lúc Hủy diệt chi thần không để ý đã khởi động Hỏa Địa Ngục. Làm cho cả hai người mất hết ý thức, lên nhân gian》

Nhưng Lam Tuyết lẫn Khương Ly đều không uống canh Mạnh Bà, việc mất ý thức sớm hay muộn sẽ nhớ lại thôi.

Mọi chuyện sau đó chính là cuộc sống của Phong Lam Tuyết.


Có lẽ ả ta đã sớm lấy lại kí ức, nên mới muốn ra tay diệt trừ Nguyên chủ. Loại người như cô ta đáng ra phải diệt trừ tận gốc thì ta mới yên tâm được.

Ít lâu sau...

Lam Tuyết đứng giữa chốn không người, đúng là chốn không người.

Nhưng thần khí bị hắc hóa thì lại có cả đống.

Khương Ly lúc trước theo chủ nghĩa thiên sứ đáng yêu. Sau khi hắc hóa lại biến thành thiên thần sa ngã, đến quần áo cũng biến thành màu đen, hơn nữa cách ăn mặc còn rất nóng bỏng.

Hỏa Tịch vỗ cái bép vào mặt Lam Tuyết.

《Ngài đang nghĩ cái quái gì vậy chứ!》

Khụ, khụ,... Trở lại vấn đề chính:

Đúng vậy, hiện tại ta đang bị một đám thần khí bao vây lấy. Xem ra Khương Ly đúng là muốn tiêu diệt bằng được Nguyên chủ rồi.

Hay lắm, ta cũng đang không biết nên đi đâu tìm ngươi đây.

"Ác linh, xử cô ta!" Lam Tuyết vô cùng thuần thục mà sai sử ác linh.

Đám ác linh đần ra, một con khác vỗ đầu con ác linh hôm nọ bị Lam Tuyết bắt được, bắt đầu đấu tranh nội bộ.

"Tất cả là tại ngươi mà bây giờ bọn ta ra thế này đấy!"

"Ta cũng đâu có biết cô ta nhớ được đâu!"

"Ngươi nhắc đến Hủy diệt chi thần mà cô ta không biết mới là lạ. Ngươi nghĩ cô ta bị ngu hả?"

Lam Tuyết cầm kiếm trên tay, vô cùng 'thân mật' kề cổ bọn chúng, mỉm cười: "Có đi ngay không thì bảo?"

Lũ ác linh liều mạng xông về phía Khương Ly.

Từ khi biết Hủy diệt chi thần có thể không chế được ma linh lẫn ác linh, Lam Tuyết bỗng như mở ra được cả một thế giới tri thức. Không ngừng cập nhật được chiêu thức mới.

Hơn nữa, lúc nào cũng có thể thấy được sông Vong Xuyên, đỏ như máu.

Có lần Lam Tuyết tòm mò xem nước sông Vong Xuyên ở thế giới này là cái dạng gì. Suy nghĩ đi liền với hành động, thò tay xuống xem, hóa ra, bên đó toàn là môth lũ ác linh chen nhau nhúc nhíc nhúc nhíc.

Vô cùng đáng yêu.

Hóa ra màu đỏ không giống máu lắm, còn nhạt hơn rất nhiều.

Bởi vì Hủy diệt chi thần! mất đi, không có người canh gác, nên bọn chúng thi nhau ngoi lên bờ.

Cái tốt ở đây, là chỉ có Lam Tuyết mới có thể nhìn thấy bọn chúng. Ngay cả thần linh như Mặc Nhiễm nếu không mở thiên lý nhãn cũng không nhìn thấy được.

Cứ nơi nào có sông Vong Xuyên chảy qua là nơi đó có Lam Tuyết.

Lại thêm một cái định vị vô cùng tốt cho Mặc Nhiễm.

Hắn thành công với màn ảo thuật siêu phiền phức- nước mắt như mưa.

Lại qua thêm một tháng nữa, Mặc Nhiễm mỗi ngày đều có thể thấy Lam Tuyết bắc ghế ra ngồi trước bờ sông Vong Xuyên, sai sử ác linh ném một linh hồn nào đó xuống nước, rồi lại vớt lên, rồi lại ném xuống, rồi lại vớt lên.

Lặp qua lặp lại vô cùng nhàm chán.

Có lúc hắn tự hỏi: Có điều gì mà làm nàng ấy thích thú đến như vậy?

Nhìn kĩ mới nhận ra, linh hồn nho nhỏ kia không phải là thần khí luôn đối đầu với nàng ấy hay sao?