Lam Tuyết: "..."
Cái méo gì thế kia?
Mặc Nhiễm của ta từ khi nào trở nên đáng sợ như vậy.
Lam Tuyết nằm dưới đất, yếu ớt gọi tên Mặc Nhiễm.
Mặc Nhiễm lập tức biến trở lại thằng nhóc yếu ớt, chỉ một sợi gió thôi cũng đổ, đáng thương nhìn cô.
"Cá, có chyện gì sao?"
Lam Tuyết: "..."
Đại khái là không biết nói cái gì?
Cô vẫy vẫy tay: "Huynh chạy lại đây".
Mặc Nhiễm như chú cún nhỏ, lon ton chạy lại chỗ cô.
"Có chuyện gì thế!"
《Đại thần, tự nhiên tôi có linh cảm không tốt》
Lam Tuyết kéo hắn gần lại sát với mặt của mình.
"Nhìn thẳng vào mắt ta!"
"..."
Cô vốn đã không còn sức nữa cơ mà.
"Ngươi coi ta là thứ gì" Lam Tuyết hỏi.
Mặc Nhiễm nói ra trong vô thức: "Dược nhân!"
Lam Tuyết: "..."
Ta đi...
Thiếu nữ quay người rời đi.
Mặc Nhiễm đánh thương hề hề, ôm lấy chân cô, mất hết liêm sỉ nước mắt rưng rưng nhìn cô: "Lam, Lam Tuyết. Thật ra không phải như vậy đâu!"
"Vậy ý huynh nói là thiên lý nhãn của ta có vấn đề hay ta bị điếc hả" Lam Tuyết không thương tình đá hắn.
Đá bay.
Đến khi đi xa vẫn còn nghe thấy tiếng hắn 'yếu ớt' khóc tê tâm liệt phế.
Lam Tuyết: "..."
Quay lại hỏi thêm một chút: "Vậy huynh có thích ta không?"
Mặc Nhiễm lại trả lời trong vô thức: "Không!"
Thích cô làm cái gì.
Cô chỉ là một thần linh yếu ớt đến linh hồn còn không giữ nổi.
Hắn đâu có bị điên đâu mà chỉ.
Sao mà nóng quá vậy...
Lam Tuyết nổi lửa phừng phừng.
"..."
Ta đâu có nuôi dạy ra một Mộc Thần nào như thế này nhỉ.
Mặc Nhiễm giả bộ đáng thương.
"..." Mà thôi kệ đi.
Hắn càng không thích ta thì càng phải đeo bám chứ sao nữa.
Không đeo bám được thì phải tìm cách ngủ.
Lam Tuyết đứng dậy trước, chỉ tay về chỗ Phong thần: "Nhưng mà, hình như ngươi sắp có chuyện rồi đấy"
Phong thần lung lay cơ thể đứng dậy, hoàn toàn không chịu nổi nữa. Hóa thành Sa đọa chi thần.
Chủ nhân của mình hóa ma, tất nhiên Khương Ly cũng không còn sạch sẽ nữa.
Lam Tuyết đá Mặc Nhiễm: "Mau, đi bắt cô ta lại cho ta"
Mặc Nhiễm mờ mịt: "..."
Lam Tuyết mang vẻ mặt vi diệu.
Nhờ hắn làm việc còn không bằng tự thân hành động. Lam Tuyết chạy theo đuổi theo Phong thần, đem hắn nhốt vào không gian tiểu hệ thống.
Mặt khác lại để cho Khương Ly trốn mất.
Cũng không còn cách nào, Lam Tuyết quay lại tìm thẻ bài nhỏ. Nhưng đến hắn cũng không có ở đó nữa.
Phải đến mấy ngàu sau, Lam Tuyết mới tìm thấy hắn ở ven sông. Trông y như một cái xác chết trôi ấy. Lam Tuyết vốn định lờ đi, bỗng thấy hắn khóc 'tê tâm liệt phế'
"Thiết thủy... đi mau đi mau..."
Lam Tuyết mang ý vị chạy trối chết.
Bên kia, khi đã giết xong một đám ác linh, Lam Tuyết xách cổ một con.
"Tại sao các ngươi cứ càng giết càng nhiều thêm thế hả. Nói mau, là ai đứng đằng sau các ngươi!"
Ác linh màu đen xì, giãy dụa không lối thoát, bèn quyết hy sinh vì chính nghĩa: "Cho dù ngài có là Hủy diệt chi thần đi nữa, ta cũng sẽ không nói đâu!"
"Hửm" Cái tên Hủy diệt chi thần đáng lưu tâm đấy. Hỏa Tịch, thử phân tích xem nào.
《Ngài lợi dụng tôi hơi nhiều rồi đấy!》
Ngươi nói lại xem- bẻ ngón tay.
《Không có gì!》
《Tiến hành phân tích. Đã thu thập đủ dữ liệu, bắt đầu quá trình quyét mã, sao chép. Đã sao chép thành công》
《Hủy diệt chi thần là do mười hai ma quân triệu hồi tới, phục vụ cho Ma vương trị vì Âm giới. Nhưng do bên Âm giới thích hợp cho việc tu luyện nên đã được điều sang bên Âm phủ để làm việc》