Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 299




Trên đời này có muôn vàn loại hải yêu, nhưng tiên cá chắc chắn là một tác phẩm nghệ thuật được tạo hóa tạo tác tỉ mỉ, có vẻ đẹp khiến con người khao khát đến nghẹt thở, cũng như sức mạnh nhân loại khó mà với tới.

Hơn nữa, ở thế giới này nhân ngư không phải là dạng tồn tại mà Trì Am đã từng nhìn thấy ở thế giới hiện tại, khi mà họ phải trốn tránh loài người. Mà ở đây họ lại là chúng chiếm giữ một phần đại dương, có thực lực cường đại, khi con người nhìn thấy họ thì nhất định phải tránh đi.

Tiên cá hiếm khi xuất hiện trước mặt con người bởi vì họ không thích tiếp xúc với con người, chứ không phải vì sợ con người bắt giữ lừa gạt.

Người đàn ông bơi qua, trên tay kéo một con cá màu bạc.

Con cá dài một mét, vậy mà anh có thể ném nó lên trên tảng đá ngầm một cách dễ dàng, đưa tay vuốt nhẹ một cái đã có thể mở bụng nó ra. Trì Am để ý thấy giữa các ngón tay có một lớp màng mỏng trong suốt, giống như những chiếc vây, móng tay cực kỳ sắc bén, có thể dễ dàng cắt xuyên qua da thịt.

Ngón tay anh cắt lấy phần ngon nhất của con cá, đưa cho cô một lát mỏng.

Trì Am há miệng ăn, mặt mày cười híp cả lại nói với anh: “Cảm ơn.” Không biết đây là loại cá gì, cho dù ăn sống thì bị cũng rất ngon, có vị ngọt, ăn vào miệng là tan.

Thấy cô không từ chối, hơn nữa còn nói lời cảm ơn, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời khiến người đàn ông cảm thấy rất vui, chiếc đuôi cá xanh rủ xuống biển nhẹ nhàng vỗ, sau đó lại tiếp tục đút cho cô ăn.

Cách đó không xa, con cá heo cuối cùng cũng chơi mệt, im lặng chờ một bên nhìn họ.

Trì Am cảm thấy bụng đã no căng, cô lắc đầu với anh, nói: "Tôi ăn no rồi.”

Mắt anh nhìn xuống bụng cô, nhưng không thể nhìn thấy gì qua lớp quần áo và cái áo lót cả. Thấy cô không muốn ăn nữa, anh liền ném con cá ăn được chưa đầy một phần mười xuống biển, rồi đưa cho cô mấy viên đá sapphire.

Trì Am cầm lấy rồi mới nhận ra đây không phải là đá sapphire mà là một loại trái cây của thực vật dưới biển, nhưng nó thực sự trông giống như một viên đá sapphire. Khi cầm trên tay thì lại thấy mềm như kẹo.

Anh tưởng cô không biết ăn nên cầm một quả trái cây xanh to bằng nắm tay trẻ con, nhẹ nhàng mở miệng cắn một miếng lớp vỏ ngoài, lập tức liền có nước trái cây trong suốt chảy ra, sau đó anh lại đưa lên miệng cô.

Trì Am cúi người há miệng hút, lập tức có nước trái cây với mùi thơm thoang thoảng chảy vào miệng. Vị hơi ngọt, mang lại cảm giác khoan khoái giải khát, làm dịu cơn khát trong họng cô.

Sau khi hút nước một quả trái cây xanh xong, Trì Am ngạc nhiên hỏi anh: "Ngon quá, đây là quả gì?”

Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi nói: "Loài người các cô gọi nó là Lam Nguyệt Lượng - ánh trăng xanh dưới đáy đại dương.”

Trì Am liếc nhìn, nó giống mặt trăng ở chỗ nào thế? Không thể không nói, con người ở thế giới này đặt tên văn vẻ thật.

Trì Am ăn mấy quả Lam Nguyệt Lượng thì bụng đã no căng, hết cả khát, lúc này trời đã khuya cô không khỏi ngáp một cái.

“Cô buồn ngủ sao?” Người đàn ông nhìn cô nằm lên tảng đá ngầm, chỉ lộ ra một phần ngực, những chỗ còn lại đều ẩn trong nước, dưới ánh trăng mờ ảo trông đẹp vô cùng.

Trì Am ừ một tiếng, mặc dù nhìn anh không có gì biểu cảm gì nhưng cô có thể cảm nhận được sự thất vọng của anh.

Nghĩ đến việc bây giờ chủng tộc của họ khác nhau, nhân ngư và người khác biệt, thói quen sống giữa họ không giống nhau, vì thế cô liền quyết định nói với anh một số chuyện về con người và kế hoạch của cô.

"... Lần này vốn dĩ tôi muốn đi tàu của Boss Grey để trở lại đảo Whale, người thân của tôi vẫn còn trên đảo, tôi phải quay về. Nhưng không ngờ lại gặp phải hải tặc, những hải tặc đó gọi thủ biển tới, may là có Ares cứu tôi... Không biết giờ đám người Boss Grey thế nào rồi.”

Người đàn ông dựa ở đó nhìn cô không nói tiếng nào.

Trì Am nói một lúc rồi mi mắt dần rũ xuống, cuối cùng ngủ quên từ lúc nào không biết.

Cô nằm trên phiến đá bằng phẳng ngủ một giấc thật ngon, hoàn toàn không lo lắng mình sẽ gặp phải nguy hiểm gì, bởi vì có anh bên cạnh nên cô cảm thấy rất yên tâm từ tận đáy lòng.

Người đàn ông ở bên cạnh nhìn khuôn mặt ngủ say, nhìn suốt cả một đêm.

Sau khi trời sáng, Trì Am bị ánh nắng mặt trời mới mọc chiếu vào mắt làm cho tỉnh giấc, đau lưng ngồi dậy.

Mặc dù mấy ngày này đã quen với việc ngủ trên giường cứng, nhưng phải nằm trên một tảng đá cả đêm vẫn khiến cô cảm thấy khá khó chịu. Cô vươn vai quay lại tìm chàng tiên cá, nhưng đã không thấy bóng dáng anh đâu giữa vùng biển cả bao la xung quanh nữa.

Trì Am không lo lắng, cô ngồi xổm trên tảng đá ngầm, lấy nước biển rửa mặt để mình có thêm sức lực.

Từ chỗ xa truyền đến tiếng vang loạt xoạt, Trì Am ngẩng đầu nhìn lại thì thấy chú cá heo với biểu tượng tia chớp trên trán đang nhảy ra khỏi mặt nước, cơ thể vẽ thành một vòng cung tuyệt đẹp dưới ánh nắng ban mai lộng lẫy.

Sau khi cá heo nhảy múa một lúc thì bơi về phía Trì Am.

Tranh thủ lúc người đàn ông không có mặt, Trì Am liền đưa tay ra sờ đầu chú cá heo cười nói: "Chào buổi sáng, Ares, hôm nay mày vẫn rất có tinh thần nhỉ.”

Chú cá heo mỉm cười, tiếp tục vui vẻ nhảy múa trên biển.

Đột nhiên nó lại bơi vào trong nước, khi trở ra thì bơi theo anh chàng tiên cá.

Anh chàng tiên cá nào đó mang đến bữa sáng cho cô, đó là một con cá dưới biển sâu không rõ tên và mấy quả Lam Nguyệt Lượng.

Tất nhiên là con cá sẽ được người đàn ông xẻ thành những lát mỏng đút cho cô ăn, còn trái cây là thứ để làm đồ giải khát cho cô.

Sau khi cô ăn sáng xong người đàn ông nói với cô: "Cô chờ một lát, một tiếng nữa hải quân tuần tra sẽ tới.”

Nghe vậy Trì Am không nhịn được mà nhìn anh.