Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 300




Một lúc sau Trì Am mới nói bằng giọng không nữ: “Siren, sau này tôi còn có thể gặp lại anh không?”

Cô có một đôi mắt màu đen, và ở thế giới này, màu đen không được người ta yêu thích. Mọi người thường thích màu xanh nước biển hoặc là xanh da trời hơn, nhưng đối với người cá, đôi mắt này lại tựa như bầu trời đêm quang đãng vào mùa hè mà họ thích nhất.

Vào mỗi đêm hè lấp ánh ánh sao, người cá thường thích tựa trên những bãi đá ngầm ngắm nhìn bầu trời, họ vừa chải chuốt mái tóc, vừa ngâm nga hát ca. Tiếng hát trong trẻo dạt dào vang xa trên mặt biển, thu hút biết bao những sinh vật đại dương khác.

Anh ừ một tiếng thật nhỏ rồi nói: “Được.”

Trì Am cong môi mỉm cười, đưa tay chạm vào mái tóc màu bạc của anh. Mái tóc bạc này vô cùng thuần khiết, càng làm tăng thêm khí chất thanh thuần của anh, khiến anh mang một vẻ đẹp khác xa loài người.

Làn da của anh tựa như đá cẩm thạch, hiện lên màu sắc lành lạnh, khi đắm chìm trong nước biển, làn da ấy đẹp không sao tả xiết.

Người cá quả thực là một tác phẩm nghệ thuật được tạo hóa ưu ái, họ thuộc về biển cả, vừa xinh đẹp lại khỏe khoắn, vừa tự do mà cũng thật hung tàn.

Thấy anh không có ý phản kháng, Trì Am được nước lấn tới, sờ lên mặt anh, ngón tay di chuyển xuống dưới dọc theo đường nét khuôn mặt, khi nhẹ nhàng lướt qua chỗ yết hầu nhô lên, có thể cảm nhận rõ cơ thể anh hơi căng thẳng.

Đây là nơi mềm yếu nhất của bất kỳ loài sinh vật nào, kể cả người cá cũng không ngoại lệ, nhưng anh chịu để cô chạm vào, như thể đã thể hiện rõ ràng thái độ của mình.

Dù anh không có chút ký ức nào nhưng trước mặt cô, anh chưa từng cự tuyệt bất kỳ cử chỉ đụng chạm nào.

Trì Am tiến lại gần, ghé sát mặt vào vai anh, ngửi mùi hương thuộc về biển cả trên cơ thể anh, mỉm cười nói: “Tôi thích anh lắm đó.”

Người đàn ông mất một lúc lâu cũng chưa có phản ứng gì, cuối cùng mới nhàn nhạt ừm một tiếng.

Trì Am cắn cắn môi, nở nụ cười.

Lồng ngực anh cũng giống như con người, da thịt nơi ấy trơn nhẵn, sạch sẽ, một lớp vận da mỏng tanh bao phủ trên cùng, thân thể cùng khí chất hoàn hảo, đủ khiến cho những cô nàng quý tộc rụt rè phải đỏ mặt. Về phần lưng anh có thể thấy rõ sự khác biệt so với con người, trên phần xương sống có một đường vây cá rất dài. Màu sắc vây cá từ màu xanh nước biển phần gốc dần lan sang màu tím nhạt, dưới ánh mặt trời chói lọi, màu sắc ấy hiện lên rực rỡ, đẹp tựa như mộng ảo.

Tính tình của người cá lãnh đạm và hung tàn. Khi không đụng chạm tới họ, họ sẽ chỉ nhìn con người từ xa, không gần gũi cũng không trêu chọc, nhưng một khi đụng chạm tới họ, cơn giận dữ của loài quái biển này sẽ đủ khiến cả đại dương hứng chịu sự căm phẫn.

Trì Am kể cho anh nghe rất nhiều chuyện, chủ yếu là chuyện về “Angel” và đảo Whale. Cho đến khi mặt trời dần lên cao, sắc trời sáng rõ, tàu hải quân tuần tra cuối cùng cũng tới.

Trì Am đứng trên bãi đá ngầm, vẫy vẫy chiếc khăn tay trắng về hướng tàu hải quân đang ở cách đó không xa, cá heo không ngừng nhảy lên khỏi mặt biển, thu hút sự chú ý của tàu hải quân đi đường.

Chiếc tàu hải quân có ký hiệu đảo Whale đi tới, bắc thang xuống để Trì Am leo lên.

Trì Am quay đầu nhìn bãi đá ngầm nhưng không thấy bóng dáng người đàn ông kia đâu, biết anh không thích xuất hiện trước mặt con người, trong lòng cô có đôi chút thất vọng.

Khi Trì Am lên trên tàu hải quân, chú cá heo vẫn đang nhảy múa ở đó.

Nhờ có chú cá heo mà tàu hải quân dừng lại, cả đám người đều đang nhìn cá heo nhảy múa, nụ cười lan tràn trên gương mặt.

“Anh bạn này tinh nghịch thật, trông có vẻ như chưa trưởng thành.”

Những người khác đều đồng tình với người kia, họ hiểm khi trông thấy chú cá heo nào tinh nghịch như thế.

Mãi đến khi cá heo không nhảy múa nữa, tàu mới quay đầu rời đi. Chú cá heo vẫn đi theo sau tàu hải quân, những người trên tàu sau khi phát hiện nó đi theo liền nhìn sang Trí Am, trong lòng sáng tỏ.

“Chú cá heo này là bạn của cô à?” Đội trưởng đội tuần tra đi tới hỏi.

Trì Am liếc nhìn anh ta, khẽ gật đầu.

Anh ta cũng nhìn cô, dường như có hơi ngạc nhiên.

Người phụ trách con tàu này tên là Edward Hill, là đội trưởng đội tuần tra số 7 hải quân đảo Whale, tuổi tầm hai mươi bảy hai mươi tám. Anh ta mặc một bộ quân phục hải quân trắng xanh đan xen rất phẳng phiu, đẹp trai cao ráo, cực kỳ có sức hút nam tính.

Theo như những gì Trì Am biết, dựa vào ký ức của “Angel”, Edward Hill xuất thân quý tộc, thân phận cao quý, kiếm thuật của anh ta rất tốt, tuổi còn trẻ đã đảm đương vị trí đội trưởng đội tuần tra số 7 đảo Whale, có thể nói là tiền đồ rộng mở. Ở rất nhiều hòn đảo, anh ta cực kỳ được các cô nàng quý tộc yêu mến, nhiều cô nàng quý tộc còn xem anh ta là đối tượng xứng đáng lấy làm chồng.

Edward lại hỏi Trì Am về chuyện tại sao cô bị lạc vào bãi đá ngầm. Khi nghe nói gặp hải tặc, ánh mắt anh ta có chút trầm lắng, nói: “Cậu Dasle, cậu may mắn lắm đấy. Tối qua tại vùng biển công cộng cách đường biển Masanri năm mươi hải lý nghe nói có đám hải tặc đã dẫn dụ một hung thần biển sâu đến, khiến toàn bộ hải tặc bỏ mạng, một chiếc tàu buồn khác cũng tổn thất không ít nhưng rất may những người trên tàu đều không sao.”

Trì Am nghe xong khẽ thở phào, nói: “Vậy thì tốt.”

Những người trên tàu của Boss Grey có thể bình an vô sự, từ đó thấy được thực lực của họ không phải dạng vừa, chẳng trách Boss Grey dám đi chuyện này.

Sau khi Edward Hill kiểm tra chứng minh thư của Trì Am, xác nhận cô là người dân của đảo Whale, anh ta mới gỡ bỏ nghi ngờ trong lòng.

Con người ở thế giới này, nếu là dân đảo của những hòn đảo lớn thì sẽ phải đến đăng ký ở những ban ngành chuyên trách của chính phủ và đóng một khoản tiền vàng mới có thể chính thức trở thành dân đảo. Chứng minh thư này thường được làm bằng một tờ giấy chống thấm nước, cho dù ngâm trong nước cũng không tan ra.

Dĩ nhiên chứng minh thư của Trì Am cũng chứng minh thân phận của cô, mẹ cô là người dân đảo Whale nên thân phận càng đáng tin cậy hon.

“Gần đây vùng biển ở khu vực đường biển Masanri này rất không an toàn, các cậu xem như may mắn, nhưng rất nhiều tàu buôn đều không đợi được cứu viện đã tan nát cả thuyền. Đám hải tặc đáng ghét đó không biết đã dùng cách gì mà có thể có được sự hỗ trợ của tiên cá, điều khiển thú biển tấn công tàu buôn, trở nên đáng sợ hơn cả lúc trước.”

Edward vừa nói vừa liếc nhìn cá heo vẫn đang nhảy nhót liên hồi phía sau mạn tàu. Anh ta nói với Trì Am: “Cậu được thần biển chiếu cố đó, vận khí không tồi đâu.”

Con người ở thế giới này thường xem những người được cá heo gần gũi là những người may mắn. Bởi vì khi đi trên đại dương, nếu như có cá heo theo sau mạn tàu thì vận khí thường sẽ rất tốt, hiếm khi bị tiên cá và thú biển tấn công.

Trì Am từng chứng kiến thái độ của Siren đối với cá heo Ares nên biết có lẽ cá heo là đồng bọn được các tiên cá công nhận. Vậy nên khi cá heo theo sau tàu thuyền, thông thường tiên cá sẽ không làm ra hành động gì.

Trì Am mỉm cười nói: “Đúng vậy, vận khí của tôi không tồi.”

Sau khi Edward rời đi, Trì Am không vào trong tàu nghỉ ngơi mà đứng ở đuôi tàu, dựa vào lan can, nhìn cá heo đang ở phía sau, không biết Siren có đi cùng không.

Cô cảm thấy với tính cách của người đàn ông đó nhất định anh sẽ đi cùng.

Đêm đến, khi đang nghỉ ngơi trên giường, Trì Am đột nhiên nghe thấy một hồi tiếng tùng tùng, dường như có thứ gì đó đang đập vào boong tàu.

Cô ngồi dậy, một lúc sau phát hiện tiếng đập kia vẫn chưa dừng lại, cô bèn xuống giường, khoác áo vào rồi ra khỏi khoang tàu.

Trên boong tàu có lính tuần tra. Họ trông thấy Trì Am nhưng không đi tới, vẫn tiếp tục làm việc của mình.

Trì Am nhìn thoáng qua rồi đi tới phía đuôi tàu.

Ở đuôi tàu không có người, Trì Am thò đầu ra xem, phát hiện lúc này ngoại trừ lính tuần tra ra thì những người khác đều đã đi ngủ.

Trì Am bám vào lan can, ló đầu nhìn xuống biển.

Tiếng ào ào vang lên, bọt nước bắn tung tóe trên mặt biển, ngay sau đó cô trông thấy chú cá heo kia xuất hiện trong làn nước.

Cá heo lao vút lên khỏi mặt biển, nhảy múa dưới ánh trăng, giống như là đang chào hỏi Trì Am.

“Hi Ares.” Trì Am tươi cười chào chú cá heo đang nhảy trên không trung.