Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 298




Ánh trăng trong như nước, sóng biển vỗ nhẹ vào đá ngầm, cả thế giới chợt yên tĩnh và mềm mại lạ thường.

Người đàn ông dựa nửa thân trên vào tảng đá ngầm trông như được đắp lên một lớp tơ lụa màu ánh trăng, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, đẹp đẽ, lông mày mảnh, mắt tím, mũi cao, môi màu hồng hoa anh đào tự nhiên, không quá chói mắt nhưng cũng không quá nhạt nhòa, màu sắc rất tự nhiên. Mái tóc dài màu bạc nhẹ nhàng xõa xuống, vài sợi tóc rũ xuống trước khuôn ngực trần trụi rắn chắc.

Vẻ mặt của anh rất lãnh đạm, đôi mắt tím không có cảm xúc gì, cả người lộ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.

Anh rõ ràng là một người đàn ông, nhưng dưới ánh trăng trông lại đẹp như trong giấc mộng.

Đây là dáng vẻ một người đàn ông tinh xảo khiến người ta nhìn mà kinh ngạc nhất Trì Am từng thấy, đẹp đến mức khiến người ta phải sững sờ.

Vẻ đẹp phi giới tính như vậy nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người ta lại vẫn nhận ra đây là một người đàn ông, không nhầm anh thành một người phụ nữ. Dù đường nét trên khuôn mặt anh rất tinh xảo, nhưng vẫn có khí chất của một người đàn ông mạnh mẽ, yết hầu rõ ràng trên chiếc cổ mảnh mai và bộ ngực trần phẳng lì của anh, tất cả đều chứng tỏ anh là một người đàn ông.

Tất nhiên, những thứ này không phải quan trọng nhất, điều quan trọng là...

Soạt một tiếng, con cá heo chợt vẩy nước lên mặt khiến cô tỉnh táo trở lại.

Cá heo ở bên cạnh vỗ đuôi làm nước bắn tung tóe lên.

Trì Am hít một hơi thật sâu, kiềm chế sự kích động trong lòng, nhìn người đàn ông đang dựa nửa người trên bãi đá ngầm, trên mặt nở nụ cười tươi rói, nói: "Xin chào, con cá heo này có phải là bạn của anh không?”

Người đàn ông chỉ lạnh lùng nhìn cô, trong đôi mắt tím kia không hề có cảm xúc gì.

Cô không ngừng cố gắng: “Nó tên là Ares à? Ares đã cứu tôi mấy lần rồi, tôi rất biết ơn nó.”

Lần này người đàn ông không còn im lặng nữa, anh chỉ ừ một tiếng trầm thấp, sau đó nói với chú cá heo đang chơi đùa: "Ares, lại đây.”

Lần này con cá heo lại ngoan ngoãn bơi qua, mỉm cười thân mật có cái mỏ vào bàn tay đang chìa ra của người đàn ông.

Dưới ánh trăng, ngón tay của người đàn ông rất đẹp, khớp xương thon dài như tác phẩm nghệ thuật, không có khuyết điểm gì.

Trì Am nhìn thấy nó, trong lòng lại dâng lên một cảm giác khác lạ, đưa mắt nhìn lại khuôn mặt của người đàn ông, thấy mí mắt anh rũ xuống, lông mi dài rậm tạo thành một bóng đen dưới mắt anh, mang lại cảm giác càng đẹp và ảo mộng hơn.

Người đàn ông này thật sự quá đẹp, thực sự không khoa học, không giống người...

“Tôi tên là Angel Dasle, anh tên gì?” Trì Am tiếp tục cưới hỏi.

Người đàn ông nhìn lên, lạnh lùng vứt ra hai chữ: "Siren.”

Trì Am sững sờ, Hải Yêu Vương, Siren?

Trì Am chưa kịp phản ứng thì người đàn ông đã lao xuống nước, biến mất không thấy gì nữa.

“Siren!” Trì Am lập tức đứng dậy, giẫm lên đá ngầm không bằng phẳng chạy tới, sau đó đột ngột nhảy xuống nước theo anh, hét lớn về phía mặt biển: “Siren, Siren, Tư Ngang! Tư Ngang!!

Khó khăn lắm mới gặp được anh, Trì Am vui mừng kích động, không kịp nghĩ nhiều, chỉ biết nhanh chóng lặn xuống nước bơi vào trong lòng biển. Dưới nước quá tối, căn bản không thấy rõ hoàn cảnh chung quanh, cô bơi mò mẫm lung tung, sau đấy đầu va vào đá ngầm dưới biển, khiến cô cảm thấy choáng váng trong giây lát, không thể kiểm soát phản ứng của cơ thể, cơ thể chợt mềm đi rồi chìm dần xuống biển.

Một đôi tay lạnh lẽo chợt ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng rồi bơi về phía mặt biển.

Soạt một tiếng, hai người đồng thời trồi lên khỏi mặt biển.

Vừa tiếp xúc với không khí Trì Am đã ho dữ dội, phun ra nước biển vừa bị sặc vào trong miệng. Hai mắt cô đau đến mức không mở được, cổ họng bị sặc càng khô khốc khó chịu hơn. Trong đầu ù ù, hoàn toàn không cảm nhận được xung quanh, chỉ vô thức lần tìm rồi bám vào hơi thở quen thuộc kia.

Người ôm cô chỉ lặng lẽ nhìn cô bị đau đớn, không có động tĩnh gì.

Hoặc là anh không biết nên làm thế nào để có cảm thấy bớt khó chịu hơn.

Cuối cùng Trì Am cũng phun hết nước trong miệng ra, cô giơ tay lau nước trên mặt, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt đẹp đến không thể tả. Nhưng khi nhìn kỹ thì vẫn có thể nhận ra gương mặt này có đường nét của Tư Ngang mà cô quen thuộc.

Trì Am không khỏi vươn hai tay ra ôm anh thật chặt như sợ mất anh, chân tay đều quấn hết lên người anh.

Anh cụp mắt nhìn cô mà không có bất kỳ hành động nào.

Trì Am ôm chặt lấy anh, cô nghiêng đầu dựa vào hõm vai anh, ngửi được hơi thở của đại dương trên người anh.

Cô biết hành vi của mình là không phù hợp, đặc biệt là ở thế giới này, cô và người đàn ông này mới gặp mặt lần đầu, hoàn toàn xa lạ, cô không nên thân thiết như vậy, nhưng khi nhìn thấy anh thì cô lại không nhịn được.

Có lẽ cô đã được người đàn ông này chiều chuộng sinh hư trong những thế giới trước kia rôi.

Rốt cục người đàn ông cũng duỗi tay ra đỡ lấy mông cô, một tay ôm lấy cơ thể cô, dựa lưng vào một tảng đá ngầm, ôm cô, yên lặng không nói tiếng nào.

Trì Am từ từ hồi lại, sự phấn khích của cô cuối cùng cũng giảm bớt, khi cố định ngẩng lên thì chợt nghe thấy soạt một tiếng, sau đó hai người bị tạt nước vào mặt.

Trì Am quay đầu lại thì thấy chú cá heo đang vui vẻ nghịch bên cạnh mình, thỉnh thoảng nó lại nhảy ra khỏi mặt biển, hiện ra dáng vẻ uyển chuyển dưới ánh trăng.

“Ares!” Giọng người đàn ông vang lên, không nghe ra cảm xúc vui buồn trong giọng anh.

Giọng nói này cũng giống như ngoại hình của anh, trầm thấp dễ nghe, hay hơn bất kỳ thế giới nào. Trì Am không khỏi bị say đắm, thế giới thật tốt với anh, ban cho anh một khuôn mặt xinh đẹp và một giọng nói không gì sánh bằng.

Cá heo ngoan ngoãn bơi qua, nhìn họ bằng một đôi mắt đen láy, trông vô cùng ngây thơ.

Trì Am không khỏi thấy buồn cười, đang định đưa tay sờ đầu nó thì lại bị một bàn tay kéo lại.

Trì Am sững sờ một lúc rồi quay lại nhìn người đàn ông đang dựa vào bãi đá ngầm, động tác quen thuộc này khiến cô không nhịn được mà mỉm cười với anh.

Đôi mắt màu tím của người đàn ông đậm màu hơn những thế giới khác, anh nhìn cô thật sâu, như muốn nói rằng không cho phép cô chạm vào cá heo.

Cô không nói gì, đang định xuống khỏi người anh thì đột nhiên phát hiện có thứ gì đó cọ vào chân mình, cảm giác rất khác thường, cô vô thức củi đầu.

Vì lúc trước phải ôm cô nên nửa người dưới của anh hơi nhô ra khỏi mặt nước, để cô có thể nhìn rõ đường nhân ngư duyên dáng dưới vùng bụng phẳng lì và rắn chắc của anh, phía cuối đường nhân ngư là một chiếc đuôi cá màu xanh nước biển.

Vẻ mặt Trì Am hơi đờ đẫn, như đã chắc chắn điều gì đó, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang dựa vào bãi đá ngầm.

Người đàn ông bình tĩnh nhìn lại cô.

Trì Am ngây người nhìn anh hồi lâu, sau đó trên mặt chậm rãi nở một nụ cười, giọng điệu rất tự nhiên nói: "Siren, hóa ra anh là nhân ngư.”

Thì ra ở thế giới này người đàn ông này lại là tiên cá, tuy rằng chủng tộc khác nhau nhưng dù sao cũng tốt hơn thú biển dưới đáy biển sâu. Trì Am nghĩ đến con bạch tuộc đã tấn công họ vào ban ngày, so sánh nó với vẻ đẹp hiện tại của anh thì đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, rất vui vẻ chấp nhận thân phận người đàn ông của mình trên thế giới này.

Ít nhất thì cuối cùng họ đã gặp được nhau.

Trì Am đang rất phấn khích, nếu không phải sợ sẽ dọa người đàn ông biến thành tiên cá này bỏ chạy thì cô đã muốn hôn anh rồi.

Cô leo lên ngồi trên bãi đá ngầm một lần nữa, người đàn ông nói với cô: “Cô ngồi đây đi, đừng xuống nước nữa, sẽ bị sặc đấy.” Nói xong, chưa chờ cô kịp phản bác thì anh lại lặn xuống nước, tiện thể kéo cả con cá heo đi theo.

Lần này Trì Am không nôn nóng nhảy xuống biển như trước nữa.

Làm chuyện ngu xuẩn một lần khi đầu óc chưa minh mẫn là đủ rồi, bây giờ chỗ đầu bị đụng vẫn còn đau, sưng thành một cục. Trì Am xoa vết sưng tấy trên đầu chờ tiên cá trở về, nghĩ đến ở thế giới này Tự Ngang lại trở thành tiên cá, cô lại không nhịn được muốn cười.

Vốn dĩ cô nghĩ là mình sẽ phải quay lại đảo của con người để tìm Tự Ngang, nhưng không ngờ mình sẽ gặp anh ở đây.

Quả nhiên, anh đều sẽ nhanh chóng tìm đến cô như mọi thế giới khác.

Nếu coi thế giới này là một hành tinh thì có thể nói toàn bộ hành tinh này được cấu tạo bởi nước biển, biển là một bộ phận quan trọng, chiếm 95% diện tích, loài người chỉ có thể sống trên vùng lục địa chiếm diện tích ít ỏi. Vì vậy, ở đây tiên cá cũng là nhân vậ chính của thế giới này, cũng là sinh vật có trí khôn mạnh mẽ nhất, con người chỉ đứng thứ hai. Trong biển cả vô tận này, con người không có lợi thế bằng tiên cá.

Vì vậy, người đàn ông này đã chọn một thân phận hết sức mạnh mẽ ở trong thế giới này.

Trì Am càng lúc càng băn khoăn không biết điểm cuối của cuộc hành trình xuyên qua của cô là ở đâu, liệu lúc đó có thể mở khóa được thân phận của anh hay không, để cô hiểu được duyên phận giữa họ rốt cuộc đến từ đâu?

Tiếng nước chảy chợt vang lên, Trì Am ngước nhìn, thấy dưới ánh trăng chàng tiên cá đang nổi lên mặt nước.

Anh đẹp đến mê hồn, mái tóc bạch kim bồng bềnh trên biển, từng sợi từng sợi như muôn ngàn sợi tơ quấn quanh trái tim người khác, mỗi sợi tóc đều vô cùng quyến rũ.