Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 297




Nụ cười của đối phương khiến trong lòng Boss Grey có dự cảm không tốt.

Dự cảm kia rất nhanh ứng nghiệm, con tàu bất ngờ rung chuyển dữ dội, người bị xóc nảy bổ nhào lên lan can để ổn định cơ thể, họ vô thức nhìn xuống, liền thấy nước biển đang quay cuồng, còn có thể nhìn thấy những bóng đen màu lam to lớn trong lòng biển.

“Là thú biển!” Mặt Boss Grey đã hoàn toàn xanh mét.

Tuy không triệu hoán tiên cá mà là thú biển, nhưng cũng là quá sức con người.

Mọi người đều biết, tiên cá có trí thông minh cực cao, có thể so sánh với nhân loại, mà chỗ đáng sợ nhất của tiên cá là có thể triệu hoán thú biển để tấn công nhân loại. Hầu hết thú biển đều có chỉ số IQ thấp, nhưng sức chiến đấu của chúng lại rất mạnh, có thể dễ dàng lật úp một con tàu buôn lớn rồi kéo xuống đáy biến.

Số lượng tiên cá không nhiều, nhưng thú biến trong biển thì lại rất nhiều, chuyện đáng sợ nhất chính là nếu gặp phải những quái vật khổng lồ sống dưới đáy biển sâu kia thì thậm chí chúng có thể lật tung cả một hòn đảo.

Người đi tàu trên biển sợ nhất là gặp phải thú biển khổng lồ.

Bây giờ nhìn hình chiếu trên mặt biển là một cái bóng lớn vô cùng, họ liền hiểu ngay con thú biển tấn công bọn họ lần này rất lớn.

Boss Grey không thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác nữa, anh ta nhanh chóng chạy đến chỗ bánh lái, quay bánh lái thật nhanh, cố gắng trốn thoát khỏi đây.

Thú biển còn đang lăn lộn, dường như nó chỉ nhẹ nhàng lắc lư cơ thể mà đã có thể dễ dàng khơi lên một cơn sóng lớn, hai con tàu lắc lư không ngừng trong làn sóng.

Trì Am lại tiếp tục cảm thấy buồn nôn, cô ngả người trên lan can, nôn thốc nôn tháo.

Những người khác cũng cố gắng nắm lấy đồ gì đó để ổn định cơ thể, có người không kịp phản ứng đã bị hất văng ra khỏi tàu trong cơn sóng gió, rơi xuống biển, sau đó bị nước biển xanh bao phủ, không biết sống chết ra sao.

Đột nhiên, tiếng cười điên cuồng của Boss Grey chợt vang lên: "Ha ha ha, lũ khốn nạn kia, chúng mày gọi là con quái vật biển gì ra vậy? Tấn công không phân địch ta, đáng đời...”

Những người khác cũng cười, vừa chế giễu vừa hoan hô, không hề ngại làm to chuyện hơn nữa.

Trì Am yếu ớt dựa vào lan can, khó khăn quay đầu nhìn, thấy con tàu phía đối diện còn lắc lư nhiều hơn bọn họ, hiển nhiên là con thú biển không chỉ tấn công bọn họ mà còn tấn công cả con tàu hải tặc đã triệu hồi nó.

Lại có một trận sóng gió dữ dội đánh tới, tàu hải tặc phía đối diện bị lật nghiêng, hải tặc trên tàu không giữ được ổn định rơi xuống biển như đống sủi cảo rơi vào nồi.

“Không thể nào...” Tên thuyền tàu hải tặc khiếp sợ kêu lên.

Dường như anh ta không hiểu tại sao con thú biển mà triệu hồi lại không tuân theo mệnh lệnh của họ, thậm chí còn tấn công họ.

Những người trên tàu Boss Grey lại càng cười điên cuồng hơn.

Chuyện này thực sự khiến họ không thể không cười. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy tiên cá đến giúp đỡ nhưng cuối cùng lại khiến hải tặc bị con quái vật mà họ đã triệu hồi ném xuống biển. Vì băng đảng Skeleton có thể triệu hồi tiên cá nên khiến người ta vừa nghe tới đã sợ mất mật, không dám đối đầu chính diện với bọn họ. Nhưng lần này lại làm ra cái trò cười thế này thì danh tiếng của băng hải tặc Skeleton cũng mất hết rồi.

Khi một số hải tặc bị hất tung ra khỏi tàu, họ nhanh chóng nắm lấy sợi dây rủ xuống, nhưng cuối cùng lại bị thú biển đụng vào một lần nữa, thể là vẫn rơi xuống biển.

Khi thú biển tấn công thì họ cũng nhìn thấy rõ ràng con thú được triệu hồi hóa ra là một bạch tuộc khổng lồ Kraken.

Loại bạch tuộc khổng lồ Kraken này rất lớn, thường sống ở biển sâu. Ngoại trừ tiên cá thì con người không có cách nào có thể triệu hồi được nó. Không ngờ lần này bọn hải tặc triệu hồi tiên cá tấn công thì cuối cùng lại triệu hồi ra một quái vật khổng lồ như vậy, không biết nên nói là chúng may hay rủi nữa.

Sắc mặt Boss Grey hơi khó ở.

Sau khi tất cả những tên cướp biển bị ném khỏi tàu thì anh ta cảm thấy cuối cùng sẽ đến phiên bọn họ mà thôi.

Quả nhiên, sau khi con bạch tuộc lật tung tàu cướp biển nó lại tiếp tục nâng con tàu của Boss Grey lên, như thể muốn ném tất cả mọi người xuống mới thôi. Các thành viên trên con tàu của Boss Grey lập tức đi theo vết xe đổ của đám cướp biển, cả đám rớt tôm tõm xuống biển.

Khi con tàu bị sóng lớn hất tung lên cao, Trì Am cũng không thể giữ vững được, tay cô trượt đi, cơ thể bị văng ra ngoài, bay lên cao, rồi rơi xuống biển như những người khác.

Khi cô rơi xuống nước, áp lực của cú đập người vào nước khiến cô không kịp nín thở, nước biển lập tức tràn vào mũi, tai, mắt khiến cô bị sặc, cơ thể trực tiếp chìm xuống dưới.

Trì Am vội vàng nín thở, nhanh chóng bơi lên trên, Trong nước biển dâng lên một trận sóng gió cuồn cuộn, Trì Am hoàn toàn không kịp phản ứng, cô lại rơi xuống nước rồi bị hất văng ra xa giống như những người khác, sau khi đụng phải cái gì đó mới dừng lại.

Có thứ gì đó ướt át trơn trượt đụng vào eo cô.

Trì Am quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của chú cá heo, biểu tượng tia chớp trắng trên trán nó nổi bật giữa đại dương dưới bầu trời xanh.

Cá heo vui vẻ cùng mỏ vào người cô, sau đó bơi qua để cô ngồi trên lưng nó rồi nhanh chóng bơi đi.

Trì Am vội vàng cúi xuống đưa tay ôm lấy đầu nó, phát hiện nó đang đưa cô rời khỏi con bạch tuộc vẫn còn đang diễu võ giương oai trên biển. Những người xung quanh rơi xuống nước không kịp chạy thoát liền xui xẻo bị con bạch tuộc cuốn lấy tung lên theo những con sóng khổng lồ, một số người thậm chí còn xui xẻo hơn, bị áp lực nước trực tiếp làm ngạt thở mà chết.

Con cá heo bơi ra xa theo làn sóng biển, đến khi cách rất xa nó mới dừng lại thả Trì Am xuống, vui vẻ nhảy ra khỏi mặt biển, nhảy múa trên không một lúc rồi quay lại biển bơi tới cọ Trì Am Trì Am lau nước trên mặt, sờ lên trán nó, cười nói: "Cảm ơn mày, mày lại cứu ta rồi.”

Nó cười híp mắt huých nhẹ vào người cô, ra hiệu cho cô ngồi dậy rồi mang theo cô bơi đến một nơi nào đó trên biển.

Trì Am không biết nó sẽ đưa mình đi đâu, nhưng trời đã tối dần nên cô không thấy tàu hải tặc và tàu của Boss Grey đâu, không biết bây giờ họ thế nào.

Rõ ràng là mấy ngày nữa sẽ có thể trở lại đảo Whale, nhưng cuối cùng vẫn xảy ra chuyện như vậy khiến Trì Am rất thất vọng.

Sắc trời nhanh tối đen đi, vầng trăng đã lên cao, ánh trăng êm dịu tải trên mặt nước, đại dương yên bình khiến người ta bất giác quên đi cơn khủng hoảng lúc trước.

Những nguy cơ đến từ biển chưa bao giờ ít hơn trên đất liền, thậm chí còn đáng sợ hơn.

“Mày đưa ta đi đâu vậy?” Trì Am vừa hỏi vừa xoa đầu con cá heo.

Cá heo tất nhiên không thể trả lời, thỉnh thoảng nó lại bơi xuống biển, để nước biển nhấn chìm Trì Am, rồi đột ngột lại nhảy ra khỏi mặt biển, uốn một vòng cung tuyệt đẹp giữa không trung.

Cảm giác đột nhiên mất trọng lực khiến Trì Am bất giác hét lên, sau đó cô lại bật cười, âm thanh truyền đi thật xa.

Phía xa có tiếng hát du dương, phiêu đãng như một giấc mơ.

Con cá heo đột ngột dừng lại, nó để Trì Am ngồi trên lưng mình trượt xuống, sau đó mỏ chạm vào cô, đưa cô đến một mỏm đá ngầm lộ ra trên biển, sau đó lao xuống nước bỏ đi.

"Này...”

Trì Am nằm đó, nhìn nó biến mất mà không khỏi thở dài.

Mặc dù con cá heo này thực sự rất đáng yêu, cô cảm thấy nó không già lắm, lại hơi nghịch ngợm, nhưng đáng tiếc là cô không có kỹ năng nói chuyện với động vật, chỉ có thể đoán lúc được lúc không về nhiều hành vi của con cá heo này.

Mặt trăng dần nhô lên giữa không trung, dưới ánh trăng, Trì Am mới phát hiện ra bãi đá ngầm này trông không lớn lắm, hiện rõ hình dáng dưới ánh trăng.

Lúc trước cô đã nôn ra hết đồ ăn ăn được trên tàu, lúc này vừa mệt vừa đói, nghĩ đến nguy hiểm trên biển nên Trì Am tất nhiên sẽ không nghĩ đến việc bơi xuống dưới tìm đồ ăn, vì vậy cô đành trở mình, mở chiếc túi đeo vai buộc ngang hông ra.

Ngoài những thứ mà cá heo đưa cho cô thì trong túi còn có một mẩu bánh mì nhỏ màu nâu, vì được đựng trong một chiếc túi chống thấm nước nên nó không bị ngấm nước, vẫn có thể ăn được.

Trì Am ăn miếng bánh mì nâu nhưng không hề cảm thấy no mà bụng vẫn đói lả và khát nước vô cùng Cô liếm môi, không khỏi thở dài một lần nữa.

Nếu ở trên đất liền thì cô có thể trực tiếp rời đi, nhưng ở nơi nước biển bốn phía thế này, mà dưới biển lại có vô số nguy hiểm thì cô chỉ có thể bị mắc kẹt ở đây.

Trì Am quay đầu lại nhìn thì thấy con cá heo đã quay lại.

Nó đang trôi lênh đênh trên biển, nhìn Trì Am cười, vỗ nhẹ cái đuôi bắn tung tóe nước lên như muốn chào cô.

“Mày đã đi đâu vậy?” Trì Am cười hỏi nó.

Tất nhiên là con cá heo không trả lời, nó đung đưa cơ thể mình trong nước rồi bơi đến gần bãi đá ngầm, khi nó định dùng mỏ chạm vào chân Trì Am thì chợt có một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên.

"Ares!”

Con cá heo mở đôi mắt đen sáng ngời nhìn về phía sau Trì Am, cô chợt nhìn thấy vẻ vô tội ẩn dưới khuôn mặt nó.

“Ares, lại đây.” Giọng nói kia tiếp tục vang lên.

Trì Am vô thức quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào tảng đá không xa sau lưng mình ở dưới ánh trăng như nước kia, cô đột nhiên như ngừng thở.