Tần Hu hào hứng phổ cập cho Đường Tiễn.
"Trước đó ấy, Dung Hoàng viết thư tình cho em họ của anh, kết quả là bị Doãn Lăng đứng tại chỗ đọc ra."
"Cái đó cũng không phải, có lẽ là cảm thấy xấu hổ nên hơn một tuần không đến trường."
Đường Tiễn ồ một tiếng, trước đó còn cảm thấy cô gái nhỏ này rất thú vị, không nghĩ tới cũng là mắt mù.
Lúc này, Dung • mắt mù • Hoàng quay đầu lại, trong mắt mang theo bất mãn: "Cậu nhìn thấy tôi viết cái kia sao? Đây là vu hãm."
"Ồ?" Tần Hu bán tính bán nghi.
Dung Hoàng hất cằm, trong mắt khinh thường nói: “Rõ ràng là Doãn Lăng thầm mến tôi, tỏ tình với tôi nhưng bị cự tuyệt, sau đó thẹn quá hoá giận.”
Dung Hoàng nói, ngay cả lão già Thần Đế cũng phải sợ tài nói hươu nói vượn của nàng.
Đường Tiễn cười khúc khích, ý vị không rõ.
Tần Hu không ngờ ở đây lại phức tạp như vậy, vội vàng tỏ ra đã hiểu: "Tôi nói cho cậu biết, Doãn Lăng chẳng phải người tốt đẹp gì cả, lần nào cậu ta cũng bắt nạt anh Đường của chúng tôi."
Đường Tiễn bị bắt nạt mà không hề hay biết. “???”
“Ba người các em không nghe giảng thì đến lớp làm gì?” Giọng nói tức giận của giáo viên vang lên trên bục, “Có chuyện gì thú vị thì nói với tôi đây này?”
Dung Hoàng quay đầu về, giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đường Tiễn lười biếng dựa vào lưng ghế, ngón tay thon dài xoay xoay bút đen, "Bọn em có nói chuyện gì đâu."
Đường Tiễn đã nói như vậy, giáo viên cũng không thể nói thêm gì nữa.
Suy cho cùng, hầu hết các danh hiệu của trường trung học Chương Cẩm trong ba năm qua đều do một mình Đường Tiễn giành được.
"Khoảng thời gian này thành tích của Dung Hoàng đã tụt dốc, em hãy dành nhiều thời gian làm bài hơn, bây giờ cũng là lớp mười hai rồi, cần điều chỉnh lại tâm lý của mình." Nói xong, giáo viên hướng mặt lên bảng, viết tiếp trên bảng đen.
Dung Hoàng như lọt vào trong sương mù nói: "...Vâng."
Thành tích tụt dốc là cái quái gì?
Không phải chỉ cần làm bài thôi sao?
Làm sao một vấn đề nhỏ như vậy có thể khiến nàng bối rối?
Nàng là Dung Hoàng, bá vương của Lục giới!
Dung Hoàng khẽ hừ một tiếng, lục lọi trong ngăn bàn, tìm được một cuốn sách mỏng, mạnh mẽ tự tin mở trang 53 ra.
Nàng thật sự là người được nhận may mắn từ trời cao sao... Meo meo meo?
Định luật bảo toàn cơ năng là gì? Định luật động năng là gì?
Đúng là quá khó.
Đôi má trắng hồng của Dung Hoàng hơi phồng lên, răng nghiến chặt nắp bút, vì sao nguyên chủ không truyền lại kiến thức này cho nàng?
Nàng hối hận vì bị Thủy Thủy lừa làm nhiệm vụ.
Là nàng nhỏ con không mềm mại, hay vàng bạc châu báu của nàng chưa đủ lóa mắt?
Dung Hoàng thở dài, nếu Thủy Thủy không lẻn ra ngoài chơi, chắc chắn đã bị nàng đánh một trận.
—
Cuối cùng giờ học cũng kết thúc, Dung Hoàng vẫn chưa bò ra khỏi biển câu hỏi.
Nhìn câu hỏi có vẻ sâu sắc trước mắt, Dung Hoàng nhẹ nhàng thở dài.
Nàng vốn không phải là người hợp với việc h
Khi học tại trường ở Thần giới được hai ngày, nàng suýt nữa đã khiến nữ thần tiên dạy học tức giận muốn chết.
Thà để nàng đi học còn hơn làm đứa trẻ nhóm lửa trong Thần cung băng giá lạnh lẽo.
"Hôm nay học đến đây thôi, bài tập hôm nay là làm hai đề thi, thuận tiện, ngày mai tôi sẽ giảng bài, sửa lại những câu sai trong bài kiểm tra."
Dung Hoàng tự động xem nhẹ giáo viên, thậm chí còn đóng trang 53 lại mà không cần nhìn, nhét vào trong ngăn bàn.
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến âm thanh chói tai của một chiếc ghế dài ma sát trên mặt đất.
"Này, bạn cùng bàn mới à?"
Dung Hoàng quay đầu, nhìn thấy một cô gái trang điểm tinh xảo, mặc áo khoác ngắn màu đen phối cùng áo sơ mi trắng, váy chữ A, đi bốt cao đến đầu gối.
Dung Hoàng thở dài một hơi, nâng móng vuốt lên chào: “Xin chào, tôi là Dung Hoàng.”
Chỉ cần nhìn gương mặt kia của Dung Hoàng, 100% vô hại.