Cô gái nhìn thấy Dung Hoàng đáng yêu nên mềm lòng, sự kiêu ngạo phách lối ban đầu lập tức giảm đi hơn nửa.
Vừa rồi mình nói bằng giọng điệu gì vậy nhỉ?
Có doạ đứa nhỏ này không?
Nhìn cô mềm mại như vậy, đoán chừng một bàn tay cũng có thể bóp c.h.ế.t cô đúng không?
Cô gái ho hai tiếng, đút một tay vào túi áo khoác, ngắn gọn nói: "Đảng Nguyệt.”
Dung Hoàng lật bút, gật đầu.
Đảng Nguyệt ngồi xuống, nhét túi xách vào ngăn bàn, vuốt mái tóc dài màu nâu sẫm của mình: "Sao cậu lại ngồi đây?"
Cô ấy nhớ kỹ trước đó bạn nhỏ này hình như ngồi ở mấy hàng đầu tiên.
Chỗ ngồi dành riêng cho học sinh xuất sắc.
Dung Hoàng cố gắng nghĩ lại.
Hình như là do lúc trước Doãn Lăng đã đọc thư tình trước mặt mọi người, nguyên chủ cảm thấy xấu hổ nên đã bảo cô chủ nhiệm cho ngồi ở hàng cuối cùng.
Nhưng vì hàng cuối cùng đã có người ngồi nên nguyên chủ lùi lại, ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên
Dung Hoàng nghĩ đến tiểu tử đằng sau chính là đối thủ đoạt vai phản diện với mình, nàng không khỏi hưng phấn chiến đấu.
Đảng Nguyệt vừa nói vừa liếc nhìn hai chân gầy gò đặt trên xe lăn của Dung Hoàng, ồ, ngắn quá.
Dung Hoàng hoàn toàn không ý thức được mình bị người ta chê, nói hươu nói vượn: "Tôi cảm thấy đây là nơi phong thủy."
Thích hợp xây dựng sự nghiệp.
Trở thành nhân vật phản diện = Làm nhiệm vụ = Xây dựng sự nghiệp.
Không có mao bệnh.
"Cậu có đến lớp thể dục tiếp theo không?” Đảng Nguyệt nhìn chiếc xe lăn Dung Hoàng đang ngồi, đột nhiên hối hận vì đã nói ra lời này.
Người ta nói người tàn tật tương đối kiêng kỵ những điều này?
Nào biết được, Dung Hoàng nghe xong thì hai mắt sáng lên, điên cuồng gật đầu, "Đi đi."
Đảng Nguyệt do dự một lát, "Làm sao cậu xuống lầu được?"
Bởi vì nguyên chủ ngồi xe lăn đi học, ba mẹ nguyên chủ đã đặc biệt quyên góp tiền để xây một phòng chuyên dụng cho người tàn tật.
Xe lăn chuyên dụng cũng là số đó.
Dung Hoàng chớp chớp mắt, trong mắt dường như có một tầng sương mù, "Cậu có thể đẩy tôi xuống được không?”
Đối mặt với đôi mắt đen láy ẩm ướt của Dung Hoàng, Đảng Nguyệt cũng không biết có chuyện gì đang xảy ra, lời từ chối bên miệng không thể nói ra được.
Đảng Nguyệt cho rằng Dung Hoàng hạ cổ lên người mình, không cần nghĩ ngợi liền gật đầu: "Được."
"Cứ ngồi ở đây, đừng nhúc nhích." Đảng Nguyệt cố định lại vị trí của xe lăn, vỗ nhẹ đầu Dung Hoàng.
Mẹ kiếp, ai bảo cô ấy quanh năm suốt tháng chỉ muốn làm người tốt một lần?
Dung Hoàng nhìn học sinh ra vào phòng thể dục, “Ừ, được thôi.”
Đảng Nguyệt ôm trán, đứa nhỏ này rốt cuộc ăn cái gì để lớn lên vậy? Ăn nhiều để cho đáng yêu hơn sao?
Chuông vào lớp vang lên, lớp 5 bên kia nhanh chóng tập trung lại.
Hôm nay giáo viên thể dục yêu cầu học sinh chơi cầu lông theo cặp.
Dung Hoàng cúi đầu, cầm điện thoại trong tay, lẩm bẩm điều gì đó.
"Thứ này thao tác còn dễ, so với động năng thế năng thì dễ dàng hơn nhiều."
Dung Hoàng mở ra một phần mềm trò chuyện nào đó, đang định nghiên cứu kỹ càng thì phía sau xe lăn đột nhiên có một sức nặng.
Dung Hoàng quay lại, là một cô gái.
"Doãn Lăng tìm cậu.” Nói xong cũng không đợi Dung Hoàng cự tuyệt, đẩy Dung Hoàng về một phương hướng nào đó.
Dung Hoàng: Hả?
Quang minh chính đại lừa bán thật sao?
Đảng Nguyệt vừa đánh xong một trận, vung vợt nhìn về phía Dung Hoàng, nhưng lại không thấy gì.
Người đâu?
Đảng Nguyệt văng tục, đứa nhỏ này nhìn ngốc như vậy, đừng có ai bắt cóc nó nữa.
—
Dung Hoàng bị nữ sinh kia đẩy tới phòng dụng cụ rồi dừng lại.
"Doãn Lăng sẽ tới ngay, cậu cứ đợi ở đây đi.” Nữ sinh dùng ánh mắt châm chọc, có chút đáng thương nhìn Dung Hoàng, sau đó xoay người rời đi.
"Ơ..." Tại sao cậu ta lại bỏ nàng lại?
Dung Hoàng nhìn quanh, cũng không tìm thấy một bóng người.