Đường Tiễn xùy một tiếng: "Sao cậu lại lên được tầng sáu?" Học sinh lớp mười hai học ở tầng bốn hoặc tầng năm.
Sao cô ấy có thể lên đây bằng xe lăn?
Cằm của Dung Hoàng được giấu trong chiếc khăn quàng cổ, chỉ có thể nhìn thấy một đoạn nhỏ sống mũi cao cùng với đôi mắt ngấn nước.
Bên người Doãn Lăng không có cô gái xấu xí nào, không phải hoa khôi trường thì cũng là hoa khôi lớp.
Cô gái nhỏ này đặc biệt hơn cả.
Bây giờ là mùa đông giá rét, trời rất lạnh.
Cô gái nhỏ hận không thể quấn từ đầu đến chân, giống như một quả cầu.
Ngoan ngoãn ngồi trên xe lăn.
Hai tay trắng nõn đang siết chặt vào nhau.
Làn da của cô gái vừa trắng vừa mềm, cực kỳ giống bánh nếp mà Đường Tiễn đã từng ăn trước đây.
Đôi mắt đen trắng trong suốt tựa như chứa đầy sao, nhưng cũng tựa như bị một tầng sương mù bao phủ, ẩm ướt, quyến rũ.
Đôi môi cũng hồng hào, căng mọng, khi cô mím môi cười sẽ có hai lúm đồng tiền nhỏ lộ ra.
Chỉ nhìn từ xa thôi cũng thấy ngọt ngào rồi.
Khiến người ta muốn lật đi lật lại nhào nặn.
Đường Tiễn cuộn ngón tay không cầm điếu thuốc.
Lúc này, tiếng chuông vào lớp vang lên.
Dung Hoàng chớp mắt, đã đến giờ vào lớp.
“Không lên lớp?” Đường Tiễn đi về phía thùng rác, vứt điếu thuốc đi, nghiêng đầu nhìn Dung Hoàng.
Dung Hoàng gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng, bộ dáng như dễ bắt nạt, "Có lên."
Đường Tiễn khịt mũi, có chút hối hận vì không mang theo áo khoác ngoài ra, liếc nhìn chiếc xe lăn dưới m.ô.n.g Dung Hoàng, "Tự mình xuống?"
"Bây giờ tôi là một..." Người tàn tật, Dung Hoàng đột nhiên nghĩ tới muốn xuống lầu phải đi cầu thang bộ, sẽ rất khó khăn, liền đổi chủ đề nói: "Là một người rất khỏe mạnh."
Sau đó, Đường Tiễn nhìn thấy cô gái như chim cánh cụt, khó khăn đứng dậy khỏi xe lăn, nhấc chiếc xe lăn nặng ít nhất hai mươi ba mươi kg rồi chạy xuống lầu.
Với tốc độ đó, Đường Tiễn nghi ngờ, ngay cả một con ch.ó cũng không thể bắt được cô.
Đường Tiễn: "..." Bây giờ hắn đã hiểu tại sao cô có thể lên đây bằng xe lăn.
Cô gái này nhanh nhẹn như vậy, sao còn ngồi trên xe lăn?
Đường Tiễn chậc lưỡi, giới trẻ ngày nay càng lúc càng biết chơi
Đường Tiễn lững thững trở về lớp, uể oải kêu lên báo cáo, cũng không đợi giáo viên mở miệng, một tay đút túi quần bước vào trong.
Đi đến hàng cuối cùng của tổ một.
Ngồi xuống chỗ cạnh tường, Đường Tiễn ném hộp t.h.u.ố.c lá và bật lửa lên bàn, ngẩng đầu liền nhìn thấy quả cầu trắng xóa trước mặt.
Đường Tiễn có chút kinh ngạc, tại sao lúc trước hắn không để ý đến quả cầu ngồi bàn trước?
Trong phòng học, điều hòa và máy sưởi được bật đủ, những người khác cởi áo khoác ngoài, mặc áo len hoặc áo sơ mi.
Cô gái nhỏ bàn trên được bao bọc như một quả cầu.
Giống như cảm thấy có chút nóng lên, cô gái có chút gian nan giơ tay lên, cởi khăn quàng cổ ra.
Để lộ ra chiếc cổ trắng ngần, thon dài.
Thị lực của Đường Tiễn rất tốt, tốt đến mức hắn có thể nhìn thấy rõ ràng sợi tóc phía sau đầu cô.
"Anh Đường, anh đang nhìn gì thế?" Một giọng nam thì thầm bên tai anh, Đường Tiễn đột nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn thấy một khuôn mặt gần trong gang tấc.
Đường Tiễn có chút chán ghét đẩy nam sinh kia ra: "Gần đây lại ăn lẩu à?"
Tần Hu vô thức sờ lên mụn trên mặt mình, cười khúc khích nói: "Cũng không phải nhiều lắm, hôm kia ăn một bữa, trưa hôm qua đi ăn Haidilao với Đào Kính, buổi tối lại đi ăn thịt nướng."
Sự chán ghét trên khuôn mặt Đường Tiễn gần như tràn ra, ngay khi hắn định nói, Tần Hu đã nói: "ĐM, cuối cùng hôm nay đại học bá cũng đến đây?"
Đường Tiễn không rõ ràng cho lắm, nhìn theo tầm mắt của Tần Hu, nhìn thấy quả cầu ngồi bàn trước, "Cái quái gì vậy?"
"À, quên mất, anh Đường đi tham gia cuộc thi ở nước ngoài hơn nửa tháng, không biết là chuyện bình thường.”