Dung Hoàng cắn môi, nam nhân thật là tàn nhẫn.
Dung Hoàng cảm thán một hồi, Ung Tinh đúng là một người đáng thương, sau đó tiếp tục hỏi vấn đề tiếp theo: "Vậy ngươi có sợ bị sét đánh không?"
Mặt Hoàng đế lúc đỏ lúc xanh, trông rất đáng sợ, "Trẫm là thiên tử, là hoá thân của thần long, sấm sét sẽ không đánh trẫm."
"Thần long?" Dung Hoàng cười lạnh, đánh giá Hoàng đế từ trên xuống dưới, không chút khách khí vạch trần sự thật, "Ngươi hoàn toàn không có long khí, thiên tử của Đại Ung vốn không phải là ngươi, ngai vàng này là ngươi cướp được đúng không?"
Sắc mặt hoàng đế liên tục thay đổi, tức giận phủ nhận: "Ngai vàng này vốn là của trẫm. Đừng tưởng nàng là tiên thì có thể vu khống bừa bãi."
Dung Hoàng giơ tay tỏ vẻ bất lực, được rồi, ngươi xấu nhưng ngươi có lý.
"Được rồi, với hai câu hỏi đầu tiên, ta sẽ giúp ngươi nói cho cả thiên hạ biết về tội danh của ngươi, vậy câu hỏi tiếp theo." Dung Hoàng quay người, chạy đến bàn làm việc của Hoàng đế, lục lọi một hồi thì tìm được ngọc tỷ và một chiếu chỉ trống không.
"Đến đây, viết chiếu chỉ truyền ngôi đi."
"Ta nói, ngươi viết đi." Dung Hoàng cười nói.
Đương nhiên là Hoàng đế không đồng ý, người kế vị mà ông ta mong muốn là nhi tử của nữ nhân ông ta yêu, còn nhi tử của một nữ nông dân như Ung Tinh thì không xứng ngồi trên ngai vàng.
Mặc kệ Dung Hoàng nói gì, Hoàng đế cũng không chịu cầm bút, Dung Hoàng tức giận đá Hoàng đế vào trong giường rồng, giọng điệu có chút hung hãn: "Ngươi có viết không?"
Hoàng đế ho khan, cảm thấy thắt lưng lại chảy máu, dù sắp c.h.ế.t vẫn không chịu nhượng bộ: "Không viết."
Dung Hoàng xoa tay, cuộn thánh chỉ lại, vung thẳng vào đầu Hoàng đế: "Vậy thì đừng trách ta không khách khí."
"Thao Thao, lên." Dung Hoàng vung tay.
—
Mặt Hoàng đế đầy vết bầm tím, thở hổn hển, chống tay lên giường rồng, viết chiếu thoái vị.
Nhìn xem! Nhìn xem!
Ông ta còn chưa c.h.ế.t mà nhi tử thứ ba đã thèm muốn ngai vàng của ông ta.
Không ai muốn chờ đợi, chỉ muốn khiến ông ta tức chết!
Trong số các nhi tử, chỉ có nhi tử thứ hai là ngoan.
Ông ta không muốn viết chiếu chỉ thoái vị chút nào, nhưng lại không thể đánh bại nữ tử trước mặt.
Hoàng đế chắc chắn, khẳng định rằng nữ nhân này không phải là tiên nữ, mà là ác quỷ.
Tức c.h.ế.t mất thôi!
Dù sắp đến tuổi gần đất xa trời nhưng ông ta vẫn tạm được coi là đẹp trai, giờ thì khuôn mặt đã bị hủy hoại, thật sự không còn gì để ngắm.
Hoàng đế run rẩy viết xong chiếu chỉ thoái vị, sau đó thận trọng nhìn Dung Hoàng: "Được chưa?"
Dưới ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của Dung Hoàng, Hoàng đế nuốt nước bọt, chậm rãi thốt ra hai chữ: "Tiên tử?"
Dung Hoàng giả vờ huyền bí, ừ một tiếng, cuộn chiếu chỉ lại, xoay người đi về phía cửa phòng.
Đi được nửa đường, Dung Hoàng đột nhiên quay người, đi về phía Hoàng đế, doạ ông ta lập tức nín thở, quỷ dữ này còn muốn làm gì?
Hoàng đế thấy Dung Hoàng lấy ra một mảnh giấy trắng tinh, trải lên chỗ viết chiếu chỉ ban nãy. "À quên, chiếu chỉ tự trách bản thân còn chưa viết đâu."
Thấy Hoàng đế bắt đầu chần chừ không chịu viết, Dung Hoàng tặc lưỡi, rút rìu nhỏ ra, khiến Hoàng đế sợ hãi, lập tức cầm bút lên viết.
"Lần sau gặp lại chính là lễ đăng quang của Ung Tinh, ta sẽ cho người dẫn ngươi đi xem." Dung Hoàng lắc lắc mực trên tay còn chưa khô, hài lòng thu lại, rồi quay người rời đi cung.
Dung Hoàng vừa rời đi, Hoàng đế lập tức gào lên: "Người đâu! Người đâu!"
Ngai vàng của trẫm đã bị Ung Tinh và nữ quỷ cướp đi rồi!
Tuy nhiên, gọi mãi vẫn không thấy người hầu cận nào tới, Hoàng đế tức giận đến mức tim đập mạnh, cộng với việc bị ép phải viết chiếu thoái vị, lập tức phun ra một ngụm máu.
Dung Hoàng trở về Nguyên An Điện mới cho thời gian chạy tiếp, thái giám canh giữ lối vào cửa cung bước vào thì thấy trên n.g.ự.c Hoàng đế có một vết m.á.u lớn, hắn sợ đến mức chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
"Người đâu! Người đâu!"