Dung Hoàng đặt chiếu chỉ truyền ngôi và nhận tội trước mặt Ung Tinh, nâng cằm đòi công: "Vì ta đã giúp ngài có được thứ này, ta muốn thương lượng với ngài một chút."
Trong mắt Ung Tinh không có chút gợn sóng, nhìn chữ viết trên chiếu chỉ màu vàng: "Không nghe."
Dung Hoàng coi như không nghe thấy, miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm: "Tối nay cho ta ngủ thêm một tiếng nhé."
Đôi mắt phượng sâu thẳm của Ung Tinh chuyển từ chiếu chỉ sang Dung Hoàng, cười nói: "Không được."
"Ngài thật xấu xa!" Dung Hoàng nhấc chân đá Ung Tinh, sau đó cầm chiếu chỉ truyền ngôi và nhận tội chạy vào nội điện, "Không cho ngài nữa!"
Ung Tinh cũng không đuổi theo, mỉm cười, nghịch nghịch con dấu hoàng tử trong tay.
Một lúc sau, Dung Hoàng tức giận chạy ra ngoài: "Con búp bê vải ta mua lần trước đâu rồi?"
Ung Tinh hơi nheo mắt lại, có chút hứng thú nhìn Dung Hoàng đang tức giận, cố ý trêu chọc nàng: "Vứt rồi."
"Vứt rồi?" Dung Hoàng trợn tròn mắt, suy nghĩ xem nên làm gì để trừng phạt tên khốn Ung Tinh này.
"Ừ." Ung Tinh nhẹ giọng nói, đồng thời vươn tay dài ra, kéo tiểu cô nương vào lòng.
Lần trước ra khỏi cung, Dung Hoàng rất thích thú với hai con búp bê vải bên lề đường, sau khi mua về, Dung Hoàng không thích ôm chàng ngủ nữa, mà đổi sang hai con búp bê đó.
Điều này khiến Ung Tinh vô cùng không vui.
Nhưng khi nghĩ đến hai thứ đáng ghét kia đã bị vứt vào góc nhà kho phủ đầy bụi, tâm trạng của Ung Tinh lại tốt hơn nhiều, xoa đầu Dung Hoàng nói: "Ngoan, lần sau ta sẽ mua kẹo hồ lô cho nàng."
Lần này Dung Hoàng không hề dễ tính, không muốn ngoan ngoãn, bước chân nhỏ chạy về nội điện, ôm chăn gối ra, ném cho Ung Tinh, tay chống hông, "Tối nay ngài ngủ ngoài sân đi."
Lấy trời làm chỗ che, lấy đất làm chỗ nằm.
Ung Tinh chỉ cười cười, không nói gì.
Buổi tối, Dung Hoàng tắm táp xong leo lên giường, lăn qua lăn lại trên giường lớn, cảm thấy ngủ một mình thoải mái biết bao.
Nằm sấp trên giường xem tranh một lúc, Dung Hoàng lăn một cái, rúc vào trong chăn ngủ thiếp đi.
Nửa đêm tỉnh dậy, nàng mơ màng chạm vào một cơ bắp săn chắc, Dung Hoàng sợ đến mức vung nắm đấm.
Ung Tinh khẽ rít lên, che cằm nói: "Là ta."
Dung Hoàng ôm chặt chăn, nằm ở góc giường, những ngón chân trắng hồng giơ lên, định đá Ung Tinh một cái, nhưng Ung Tinh đã nắm chặt mắt cá chân của nàng.
"Ung Tinh, ngài làm gì vậy? Buông ta ra!" Mái tóc đen dài của Dung Hoàng xoã sau lưng, dưới ánh nến, trông nàng như một tiểu yêu tinh quyến rũ.
Đầu ngón tay của Ung Tinh lướt nhẹ trên làn da mịn màng của Dung Hoàng, chàng nheo mắt nói: "Lần trước bổn hoàng tử hỏi nàng thích dây xích màu gì, nàng đã nghĩ kỹ chưa?"
Dám để chàng ngủ ngoài sân? Muốn cả đêm chàng không ngủ được?
Dung Hoàng đung đưa chân, suy nghĩ một chút: "Ta muốn màu hồng." Màu hồng rất đẹp!
Thích hợp cho một người dễ thương như nàng.
Ung Tinh im lặng một lúc, sau đó buông chân Dung Hoàng ra, xoay hướng tay, ôm cả nàng lẫn chăn vào trong lòng.
"Bảo bối, ta sẽ dâng vị trí hoàng hậu cho nàng, ngoan ngoãn nghe lời, được không?" Ung Tinh nói với ánh mắt sâu thẳm, ngón tay thon dài luồn qua tóc Dung Hoàng.
Dung Hoàng vùng ra khỏi vòng tay của Ung Tinh, không hề quan tâm đến vị trí hoàng hậu.
Ung Tinh nhìn Dung Hoàng đang quay lưng ngủ, đôi mắt phượng khẽ động.
Không trả lời cũng không sao, dù sao thì nàng cũng là của chàng, mãi mãi là của chàng.
—
Nhị hoàng tử nghe tin Hoàng đế lâm trọng bệnh thì lập tức dẫn Dung quý phi đến cung của Hoàng đế.
Hoàng đế nằm trên giường, lộ rõ vẻ tàn tạ.
Không biết tại sao, Nhị hoàng tử vô cùng lo lắng.
Cánh cửa cung phía sau đột nhiên mở ra, tiếng khóc nức nở của Dung quý phi đột ngột dừng lại.
Nhị hoàng tử và Dung quý phi quay đầu lại cùng một lúc, thấy Ung Tinh đi phía trước, theo sau là một nhóm quan lại trong triều.