Mặc dù Hoàng đế cảm thấy thắt lưng của mình vô cùng đau đớn, chắc là do bị đâm, nhưng vẫn cố nén cơn đau mà hỏi: "Nàng là tiên tử sao?"
"Không, ta là cha của ngươi." Dung Hoàng nghiêm túc đáp.
Hoàng đế: "..." Dù không hiểu câu này có ý nghĩa gì, nhưng ông ta vẫn luôn cảm thấy mình bị xúc phạm.
"Tiên tử tìm trẫm có việc gì?" Để khiến bản thân trở nên uy nghi hơn, Hoàng đế thử ngồi dậy trên giường rồng, nhưng thử vài lần vẫn bị ngã xuống, cuối cùng chỉ có thể nằm ở mép giường, nửa thân trên treo lơ lửng.
Dung Hoàng lấy một chiếc khăn tay ra khỏi túi nhỏ, nhẹ nhàng lau chùi chiếc rìu.
Người đẹp làm gì cũng đẹp, kể cả khi đang lau rìu.
Đôi mắt mờ đục của Hoàng đế đầy vẻ say mê. Một nữ tử xinh đẹp như vậy, ngay cả Đoạn quý phi từng nổi tiếng xinh đẹp nhất kinh thành hay Dung quý phi, người ông ta yêu nhất, cũng không thể sánh bằng.
"Nàng muốn gì? Chỉ cần trẫm có thể làm được thì trẫm sẽ làm, chỉ cần nàng..." làm nữ nhân của trẫm, rồi phù hộ cho Đại Ung thịnh vượng.
Đến lúc đó, không chỉ là địa vị hay thân phận, trẫm đều có thể cho nàng.
Dung Hoàng ngừng lau rìu, không chút do dự mà ngắt lời Hoàng đế: "Ngươi đang nằm mơ à?"
Chỉ cần ông ta có chút tự giác cũng sẽ biết, một lão già sắp c.h.ế.t như ông ta không xứng với nàng, à không, ngay cả việc xách giày cho nàng cũng không xứng!
"Ta đến đây là có chuyện muốn bàn với ngươi."
Dung Hoàng đếm ngón tay, cẩn thận suy nghĩ về những điều mình vừa mới nghĩ tới khi ngồi ở đây.
"Thứ nhất, ta muốn hỏi ngươi, năm đó Đoạn quý phi đã c.h.ế.t như thế nào?”
Đồng tử của Hoàng đế đột nhiên co lại.
"Thứ hai, ta muốn hỏi ngươi, lợi dụng Ung Tinh làm lá chắn, ngươi có sợ bị sét đánh không?"
Ánh mắt Hoàng đế lộ vẻ né tránh.
"Thứ ba, ta muốn mượn ngọc tỷ của ngươi một chút, để viết chiếu chỉ."
Nghe đến câu này, sắc mặt Hoàng đế đột nhiên thay đổi, giọng khàn khàn chất vấn Dung Hoàng: "Rốt cuộc nàng muốn làm gì? Ung Tinh sai nàng đến đây đúng không?"
Dung Hoàng cười cười, ngón tay trắng muốt gõ gõ lên bàn, rất ngạo mạn nói: "Đương nhiên là để viết thánh chỉ truyền ngôi, ngươi đã lớn tuổi rồi, sao còn chưa chịu thoái vị?"
"Bây giờ là thời đại của người trẻ lên nắm quyền, ngươi nên thoái vị sớm một chút để hàng ngày đi câu cá chọc chim."
Cuộc sống về hưu thoải mái biết bao, ngươi còn phải cảm ơn ta đấy!
Hoàng đế bị lời nói của Dung Hoàng chọc tức, mắt như muốn lồi ra ngoài, gân xanh trên trán nổi lên, gầm gừ nói: "Nằm mơ đi!"
Đừng tưởng nàng là tiên thì trẫm không thể làm gì được!
Dung Hoàng vỗ tay, cầm một miếng bánh ngọt lên ăn, vị chua ngọt, mềm dẻo, ăn rất ngon.
Dung Hoàng thích thú nheo mắt lại, thúc giục hoàng đế: "Nào, bắt đầu từ câu hỏi đầu tiên, trả lời từng câu một."
Để tránh Hoàng đế lớn tuổi không nhớ rõ câu hỏi của mình, Dung Hoàng cố ý nhắc lại: "Ai đã hại c.h.ế.t Đoạn quý phi? Là ngươi hay là phế hậu?"
Hoàng đế mở miệng nhưng không nói gì.
Dung Hoàng phồng má, sao Hoàng đế lại như một cái sọt rỗng, hỏi mãi không trả lời.
Làm người ta sốt ruột quá.
Dung Hoàng cầm chiếc rìu nhỏ đi về phía trước, đập một nhát vào ngay bên tai Hoàng đế, đập xuống gối ngọc, "Có nói không? Ta không có tính kiên nhẫn đâu, nếu ngươi không ngoan ngoãn trả lời, có thể lần sau nhát rìu này sẽ rơi vào người ngươi đó."
"Để ta xem nào, là trên mặt, trên cổ, hay trên n.g.ự.c ngươi đây nhỉ?"
Dung Hoàng giơ chiếc rìu lên, hướng về phía Hoàng đế, như thể trong giây tiếp theo, lưỡi rìu sắc bén sẽ đập xuống người ông ta.
"Là trẫm! Là trẫm!" Hoàng đế sợ hãi toát mồ hôi lạnh. Dù đã ngồi trên ngai vàng hơn hai mươi năm nhưng ông ta chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp như vậy.
"Ngươi đã g.i.ế.c như thế nào?" Dung Hoàng tiếp tục hỏi.
"Độc! Trẫm đã sai người bỏ thuốc độc vào thức ăn của nàng, khiến nàng c.h.ế.t từng chút một!" Hoàng đế kinh hãi, vội vàng trả lời.