"Đưa kẹo đây."
Thằng bé nghe cô nhóc nói, bàn tay gầy gò siết chặt cây kẹo. Lại cúi đầu xuống, tóc mái của nó che đi biểu cảm trên khuôn mặt...
Tiểu thiên sứ là muốn lấy lại cái kẹo này ư?
Nhưng nó không biết bóc thật.
\[ Kí chủ, cậu ta sắp lên cơn hắc hoá đấy.\]
Tịnh Hề:"..." Ta chỉ giúp cậu ta bóc kẹo thôi mà.
Hắc hắc cái mẹ ngươi!!!
"Em bóc kẹo hộ anh. Nhìn em mà làm này." Tịnh Hề không giựt lấy cây kẹo kia của Lạc Cẩm Tu, cô nhóc lấy thêm một cây kẹo khác ra. Hướng dẫn cậu bóc kẹo.
Thằng bé làm theo từng động tác, nhưng cho dù nó cố xé mạnh thế nào đi nữa, vỏ kẹo cũng không rách ra.
"..."
"Anh ăn cái này đi." Tịnh Hề đưa cho cậu cây kẹo mà cô đã bóc xong.
Ta tốt chưa...
Không chỉ cho ngươi kẹo, còn bóc hộ và dâng tận tay ngươi nữa.
Độ hảo cảm là bao nhiêu rồi nhỉ?
\[ Kí chủ, để ta đo.\] Chuột nhỏ hăng hái móc thanh đo, ném lên đầu Lạc Cẩm Tu...
\[ Ting! Độ hảo cảm của nhân vật dành cho kí chủ là 25%.\]
Tịnh Hề gật gù...
Không tồi!
Khởi đầu bằng con số này là ok rồi.
Tự dưng nhìn Lạc Cẩm Tu thuận mắt hơn.
Quả nhiên là trẻ nhỏ dễ dạy mà.
Cứ cái tiến độ này, sớm muộn cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Cậu chuột của chúng ta thì không có vui như kí chủ nhà nó.
Nam phụ đại nhân sao kẹt xỉ thế???
Kí chủ vì cậu mà đi chôn xác người, cho cậu ta ăn kẹo, còn cười với cậu ta...
Thế mà chỉ có hai mươi lăm phần trăm!!!
Đồ trẻ hư!
Một người một chuột tâm tư bất đồng. Thằng bé thấy Tịnh Hề im lặng, tay vẫn giữ nguyên tư thế đưa kẹo, nó dè dặt nhận lấy. Ngón tay thô gầy của nó lướt qua mu bàn tay trắng múp míp, mềm mềm của Tịnh Hề...
Như thể có tia lửa lướt qua...
Tê tê dại dại...
Tịnh Hề bị chạm nhẹ một cái, rụt tay về...
Cảm giác buồn nôn lại trào lên trong bụng...
Phải mua bao tay mới được.
Chạm nhẹ một cái mà ta đây sắp ói rồi.
Thằng bé liếm liếm kẹo mút...
Thật ngọt...
Ngọt hơn cả vị máu...
Ngọt như mùi hương của tiểu thiên sứ vậy. \(Biến thái từ nhỏ ???\)
Nó nhét cây kẹo còn lại vào túi áo. Ngồi chụt chụt kẹo mút. Tịnh Hề nhìn bộ dáng đói khát của Lạc Cẩm Tu...
Thương cảm thay cho cậu ta.
Giờ ngươi đã hiểu được tư vị thơm ngọt của một cây kẹo rồi chứ.
"Anh thực sự không có tên sao?" Tịnh Hề hỏi lại câu này. Tuy cô biết trước thằng nhóc bên cạnh tên là Lạc Cẩm Tu, nhưng đấy là tên của cậu ta khi trở về Lạc gia.
Gọi cậu bằng cái tên đó không thích hợp vào lúc này tí nào.
Chẳng lẽ ngồi nói chuyện với nhau cứ xưng "ê", "này", "kia" à?
"Nhóc tên là gì?"
"Em sao! Em tên là Tịnh Hề."
Thằng bé nghe xong, nó lẩm bà lẩm bẩm: "Tịnh Hề, Tịnh Hề...Tịnh Hề.." Sau đó, nó quay đầu nhìn cô, sâu trong đáy mắt phảng phất hi vọng: "Nhóc đặt cho anh một cái tên đi."
Nó rất muốn có tên...
Có cảm giác nếu để tiểu thiên sứ đặt tên cho sẽ rất tuyệt vời.
Tiểu thiên sứ đặt tên cho anh đi.
Tịnh Hề nhìn vẻ mặt ngu ngốc của nam phụ đại nhân, cảm thấy hơi khó nói chuyện...
Ta đâu phải mẹ cậu đâu chứ!!!
Người anh em, muốn có tên thì chờ tạm ba năm nữa đi.
Tới lúc đấy, anh sẽ chân chính có cái tên của riêng mình. Được ghi vào sổ hộ khẩu hẳn hoi đó.
Tịnh Hề dùng đôi con ngươi biển cả nhìn cậu, không nói gì cả. Thằng bé chợt thấy thật buồn. Chẳng lẽ tiểu thiên sứ không muốn đặt tên cho nó sao?
Cũng đúng...
Nó bẩn thỉu thế này. Hôm qua em ấy gặp nó, cũng là lúc nó giết người...
Tiểu thiên sứ sợ ư?
Sợ nó vì hôm qua nó giết người ư?
Thế sao em ấy còn tặng nó kẹo cơ chứ???
Trong khi nam phụ đang tự bổ não ầm ầm, Tịnh Hề ngồi suy nghĩ xem nên đặt tên cho cậu ta là gì? Đang miên miên man man, tiếng chuột béo ngu xuẩn đập mạnh vào tai: \[ Kí chủ ơi! Cậu ta sắp hắc hoá rồi.\]
Đúng là đồ hư đốn.
Hở tí là hoá đen.
Sao không cho cậu ta làm boss phản diện luôn đi, cho làm nam phụ gì nữa???
Thế giới loạn cmn rồi.
Tịnh Hề im lặng, cúi đầu mặt đối mặt với Lạc Cẩm Tu. Thân hình nhỏ bé của nam hài run rẩy nhè nhẹ, nó cắn chặt môi. Vành mắt đỏ ửng.
"..." Vẻ mặt kiểu gì đây!!!
Làm như ta đã hiếp ngươi ấy.
Khóc khóc gì!!!
Yếu đuối hơn cả đàn bà.
Ha, đây là sắp hoá đen à?
\[ Đúng vậy, kí chủ. Ngài nhìn thế này thôi, nhưng có khả năng cao là đêm nay cậu ta lại đi đâm đâm chém chém đó.\]
Trong lòng phun tào một trăm linh một lần, ngoài mặt Tịnh Hề tủm tỉm cười: "Anh sao thế? Em chỉ là đang nghĩ xem nên đặt tên gì cho anh thôi mà."
"Nhóc đặt thế nào cũng được hết."
"Anh muốn theo họ nào?"
"Họ nào à?" Thằng bé liếm kẹo, liếc liếc tiểu thiên sứ: "Anh theo họ nhóc đi."
Tiểu thiên sứ họ Tịnh..
Tịnh...
Họ này nghe thật hay.
Tịnh Hề:"..." Ngươi nghĩ ai cũng theo họ ta được à???
Họ này là họ thần họ thánh đó.
\[ Kí chủ, cũng có nhiều người họ Tịnh mà.\]
Im mồm đi, chuột! Ta đặc biệt nhất.