So với hình tượng chật và chật vật đêm qua, Tịnh Hề lúc này vô cùng xinh đẹp. Mái tóc dài hoàng kim rực rỡ ,đôi con ngươi trong veo, thánh thiện. Cặp cánh trắng hoà cùng làn váy của cô, tựa như thiên sứ trong thần thoại bước ra...
Một vẻ đẹp trong sáng, thuần khiết.
Kèm cùng với nụ cười kẹo đường kia đúng là mị người mà.
Tịnh Hề ngồi cạnh Lạc Cẩm Tu. Khoảng cách không quá gần nhưng cũng không quá xa, mùi hương thơm ngọt từ người cô thoang thoảng bên mũi cậu. Tai cậu ta không khỏi đỏ lên, nhích người dịch ra một chút.
"Nhóc người chim?"
"..." Ta xiên cho ngươi một nhát giờ!!!
Đã bảo không phải người chim rồi mà.
Tịnh Hề cười càng thêm rạng ngời...
"Em là thiên sứ, không phải người chim." Bảo bảo đây đẹp hơn mấy con chim đó nhiều.
Chim...chim...chim...?
Ta ghét chim!!!
Nó là cái quái gì mà đòi sánh với vẻ đẹp của bổn bảo bảo.
"Thiên sứ sao? Là gì vậy?" Lạc Cẩm Tu khó hiểu nhìn đôi cánh cô: "Mỗi thiên sứ đều có cánh sao?"
Tịnh Hề thấy móng heo của cậu ta sắp đụng tới cánh mình, cô rụt cánh lại: "Đúng vậy, mỗi thiên sứ đều có cánh của riêng mình. Nhưng cánh là một bộ phận không thể tùy tiện đụng vào."
Thế nên đừng có sờ sờ nữa.
Ta tức rồi nha!!!
"Ồ, ra là cánh của thiên sứ không thể chạm vào. Thế mỗi thiên sứ đều đẹp như vậy à?"
"Đẹp như vậy là đẹp như thế nào?"
"Đẹp như nhóc ấy."
Tịnh Hề:"..." Hự!
Có người khen ta đẹp kìa!!!
Phải khen lại một câu mới được.
"Anh cũng rất đẹp mà."
Đứa bé lần đầu được khen, mặt không khỏi đỏ lên, có chút ngượng ngùng. Tịnh Hề liếc vẻ mặt của Lạc Cẩm Tu, tự hào đáp: "Em là thiên sứ đẹp nhất."
"Đẹp hơn nhiều các thiên sứ khác sao?"
"Tất nhiên rồi. Thiên sứ thì có thiên sứ này thiên sứ nọ chứ. Đâu phải ai ai cũng giống nhau được. Cả đôi cánh cũng khác mà."
Thằng bé đụng tay nhẹ vào sợi tóc màu vàng, nó lén quan sát mặt Tịnh Hề: "Sao đến cả lông mi nhóc cũng màu này vậy."
"Thì tóc màu nào lông mi màu đó. Có gì lạ đâu!"
"Nhưng cánh nhóc màu trắng."
"Đa số thiên sứ đều cánh trắng."
"Ồ...."
"..." Hỏi lắm vừa.
Tịnh Hề không có hỏi Lạc Cẩm Tu vì sao đêm qua cậu ta giết người.
Có hỏi chưa chắc cậu đã nói được.
Mà hỏi câu này nhỡ đâu lại khiến nam phụ chập dây thần kinh thì sao?
Vẫn là không nên hỏi.
Thằng bé ngó đầu nhìn quanh, nó phát hiện ra một điều...
Không một ai để ý đến chỗ này cả.
Những đứa trẻ khác vẫn chạy loanh quanh đây chơi, có một số đứa còn chạy ra đây le lưỡi, làm mặt quỷ với nó cơ. Song dường như không ai để ý đến người chim...à nhầm, để ý đến tiểu thiên sứ này cả.
"Ê, thằng ranh lại ngồi đây một mình kìa."
"Trông nó đáng thương quá mày ơi."
"Lêu lêu, cái đồ không có bạn chơi."
Thằng bé không thèm quan tâm đến mấy đứa nhóc trẻ trâu kia, hờ hững nhìn bọn chúng.
Đám trẻ nhận được ánh mắt khinh bỉ, hăng máu lên. Một đứa nhóc cầm lấy cục đá, ném về hướng thằng bé.
Tịnh Hề ở bên cạnh:"..." Trẻ con ở thế giới này đều đáng sợ vậy sao?
Mẹ nó, một lời không hợp liền ném đá.
Một lời không hợp liền giết người.
\[ Kí chủ, ngài đừng có vơ đũa cả nắm thế chứ. Đây là thiết lập về cuộc đời của nhân vật nam phụ đó. Thế nên cậu ta mới cần ngài cứu vớt nha.\] Chuột nhỏ đã online trở lại, ngồi lên vai Tịnh Hề tán chuyện.
Hòn đá bay đến chỗ Lạc Cẩm Tu, cậu định nghiêng người né tránh. Ai dè hòn đá bay được nửa thì rớt luôn trên mặt đất...
Thằng bé:"..."
Đám trẩu tre:"???"
Một đứa nhóc trợn mắt hằm hằm nhìn thằng bé, nhặt một hòn đá khác lên, ném tiếp.
Đá lại rơi...
Lại ném...
Lại rơi...
Lại ném...
Lại rơi nữa...
Thằng bé nhìn viên đá kia lại bay rồi lại rớt, nó đảo ánh mắt sang cô nhóc bên cạnh: "Là nhóc làm à?"
"Ừ, phép thuật của thiên thần đó." Lợi hại không???
Khen ta đi, người anh em.
"Lợi hại ghê!" Nghe Lạc Cẩm Tu cảm thán, tươi cười trên mặt cô nhóc càng thêm ngọt ngào. Cô móc ra hai cái kẹo, đưa một cái cho cậu: "Ăn đi."
Thằng bé mím môi nhìn cây kẹo trong tay. Trong khi Tịnh Hề đã lột xong vỏ rồi thì nó vẫn chưa làm gì hết. Tay cứ nắm chặt cây kẹo.
"A....Có khi thằng nhãi này là ma đó."
"Thật...thật vậy ư?"
"Mày không thấy ngày nào nó cũng ngồi một mình một chỗ à? Nhìn giống thằng điên cực."
"Ma...mày là ma!!!" Đám trẻ thiểu năng kia lại đồng thanh gào thét, nhanh chân chạy ra xa. Có mấy đứa lén liếc mắt lại, bị ánh mắt u ám của thằng nhóc doạ sợ, trực tiếp quay đầu chạy tiếp.
Tịnh Hề:"..."
Thấy Lạc Cẩm Tu vẫn chưa bóc kẹo, Tịnh Hề nhăn mày nhìn cậu: "Anh không thích ăn kẹo à?"
Thằng bé trông cô nhóc nhìn mình vậy, cuống quýt lên, nó cà lăm: "Anh...anh...không..biết bóc."
Tịnh Hề"..." Ôi, người anh em thật tội nghiệp!
Đến cả kẹo cũng chưa được ăn bao giờ...
Cậu ta làm thế nào để có thể sống đến bây giờ thế?
\[ Kí chủ, người ta đâu có như ngài.\] Cô ngày nào cũng ăn ăn, không ăn thì đẹp đẹp.
Cho cô sống khổ như nam phụ đại nhân chắc quá một tuần là chết luôn á.