Xuyên Nhanh: Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không

Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không - Chương 73: Ngăn cản anh trai nữ chính hủy diệt thế giới (7).




"Về sau em gọi anh là Cẩm Tu nhé."

"Cẩm Tu?"

"Ừ, Cẩm Tu. Cẩm trong cẩm tú tiền đồ. Tu trong tu thân tích đức. Được không?" Tịnh Hề cố gắng tìm ra cái nghĩa nghe thật hay mà giảng giải cho cậu ta.

Thằng bé nhìn cô chằm chằm, cười: "Tịnh Cẩm Tu, anh thích cái tên này."

Tịnh Hề:"..." Đã bảo không mang họ Tịnh mà!

A a a! Tùy ngươi.

Sớm muộn nhà ngươi cũng phải đổi sang họ Lạc.

Thiên sứ tốt không đấu với trẻ thiểu năng.

"Được rồi, vậy mỗi lần gặp mặt, em sẽ gọi anh là Cẩm Tu nhé."

"Ừ."

\( Bắt đầu từ đoạn này xưng hô với nam phụ chỉ hai chữ Cẩm Tu thôi nhé.\)

"Sao người khác không nhìn thấy em."

Tịnh Hề:"..." Giải thích thế nào giờ?

Ta là thiên sứ đến cứu rỗi cuộc đời tăm tối của ngươi nên chỉ ngươi nhìn thấy ta thôi à?

\[ Kí chủ, hay là ngài cứ hiện thân cho mọi người thấy đi.\]

Ngươi bị điên à? Làm thế ta sẽ bị bắt vào phòng thí nghiệm hoặc bế lên đồn cảnh sát mất.

\[...\] Thu cánh lại là được mà.

Tịnh Hề lấy tay cuộn cuộn lấy lọn tóc vàng. Cô rũ mắt xuống, đáp: "Mỗi thiên sứ phải qua mười tuổi mới có thể hiện thân cho người khác thấy."

"Thế sao anh lại nhìn được?"

"Ai biết??? Chắc anh có thiên phú dị bẩm đi."

"Ồ...." Nghĩ đến chuyện tiểu thiên sứ chỉ có mình cậu nhìn thấy...

Có gì đó trong lòng thật thỏa mãn.

Cả trưa hôm đó, Cẩm Tu hỏi rất nhiều...

Mà Tịnh Hề toàn bịa đặt hết ra câu trả lời cho cậu.

Câu chuyện về thiên đường, một người phàm vẫn không nên biết quá nhiều thì hơn..

Những ngày sau đó, Cẩm Tu sau khi ăn trưa xong đều chạy ra ghế đá ngồi chờ tiểu thiên sứ đến.

Cậu rất thích nói chuyện với tiểu thiên sứ...

Em ấy là người duy nhất không ghét bỏ cậu...

Nụ cười của em ấy cũng rất đẹp nữa...

Hai người lại ngồi dưới gốc cây tán chuyện như thường lệ, bỗng một đứa trẻ gầy nhom từ đây tới chạy ra. Nó gọi: "Anh ơi, viện trưởng muốn gặp anh. Ngài ấy bảo em đưa anh tới."

Cẩm Tu đứng dậy, cậu bước lại gần: "Viện trưởng gọi anh à?"

"Vâng ạ. Còn có mấy chú gì gì đó trông rất đáng sợ."

Trái tim bé nhỏ của Cẩm Tu không khỏi nảy lên vài cái, lòng bàn tay sớm ươn ướt ra mồ hôi...

Không phải là đám người đó đấy chứ?

Cậu đã chạy vào cô nhi viện để trốn rồi. Sao bọn họ như âm hồn không tan thế?

"Em đi theo anh." Tịnh Hề thu cánh lại, sải bước đi cạnh Cẩm Tu.

Phía trước còn có một đứa nhóc dẫn đường, Cẩm Tu không tiện mở miệng. Cậu đặt ánh mắt lên người tiểu thiên sứ đi bên cạnh. Trong lòng thấy an tâm hơn nhiều...

"Đám người đó chắc là cảnh sát đấy. Hai đứa trẻ kia cũng mất tích lâu rồi mà. Tí nữa bọn họ hỏi anh vài câu thôi. Đừng sợ."

Cẩm Tu nghe cô nói vậy mới nhớ đến hai đứa nhóc tên Tiểu Hổ và Tiểu Bái kia...

Nó cúi đầu, không nói gì nữa, tiếp tục đi thẳng...

Văn phòng viện trưởng.

Đứa bé gầy kia gõ cửa vài cái, sau đó nó chạy đi luôn.

Cửa phòng mở ra. Người phụ nữ hiền hậu nở nụ cười với Cẩm Tu: "Con vào đây đi. Mấy chú này chỉ muốn hỏi con vài câu thôi."

"Vâng ạ." Cẩm Tu nghe lời bước vào phòng, ngoan ngoãn đứng yên một chỗ. Hai tay buông thõng, e dè nhìn mấy tên đàn ông mặt mày nghiêm túc đang ngồi trên ghế.

Các ông chú đó thấy đối phương là một đứa trẻ con, cố tỏ ra ôn hoà, giọng điệu thân thiện nói chuyện với cậu: "Cháu bé, cháu tên là gì?"

"Cháu tên là...Tiểu Tu ạ."

Người phụ nữ bên cạnh gật đầu phụ hoạ, trong lòng thấy hơi kì. Đây là lần đầu tiên cô ta biết đứa nhóc này có tên đấy.

"Ừm, Tiểu Tu phải không? Các chú chỉ muốn nói chuyện với cháu một lúc thôi. Chú hỏi gì nếu cháu biết thì trả lời nhé."

Cẩm Tu rụt rụt đầu lại, nhỏ giọng nói: "Vâng ạ."

Chuột nhỏ ngồi trên vai Tịnh Hề khịt mũi hừ lạnh, khinh thường.

"Sao thế?" Tịnh Hề hỏi nó.

Thái độ gì đây?

\[ Kí chủ, tên Lạc Cẩm Tu này là chuyên gia giả vờ đáng thương đấy. Trong kịch bản có mấy lần cậu ta lợi dụng điều đó để lấy được lòng thương cảm của nữ chính cơ. Chứ thực chất sâu trong nội tâm của cậu đầy sự biến thái và lòng dạ hiểm độc đấy.\] Nam phụ đại nhân thế giới này thật nguy hiểm.

Tịnh Hề nhìn dáng vẻ như con thỏ nhỏ dễ dàng bị kinh sợ kia của Cẩm Tu, vươn tay bóp cằm...

Cậu ta cũng khá thông minh đấy chứ...

Giả bộ đáng thương để phá vỡ sự đề phòng của người khác.

Khôn lỏi lên rồi.

Các chú cảnh sát đó hỏi câu nào, Cẩm Tu rất nhu nhuận trả lời. Ánh mắt cậu thỉnh thoảng lén nhìn sang tiểu thiên sứ đứng bên cửa sổ. Nắng trưa chiếu lên người cô, hào quang rạng rỡ...

Thật đẹp.

Một lúc lâu sau, hai ông chú cảnh sát đó gấp quyển sổ ghi tay vào: "Được rồi, Tiểu Tu. Nếu cháu gặp lại Tiểu Bái hay Tiểu Hổ thì báo với viện trưởng nhé."

"Có chuyện gì thế ạ?"

"Ồ, không có chuyện gì đâu. Tiểu Tu, giờ cháu về được rồi đấy."

Người phụ nữ dắt Cẩm Tu ra ngoài, cô ngồi xổm xuống, nhìn cậu: "Sao cô không biết tên con là Tiểu Tu?"

"Từ lúc con tới đây, có ai hỏi tên con đâu ạ."

"..." Hình như đúng thế thật...

Cô nhi viện nhiều trẻ con thế, bọn họ cũng không quản hết được.