Chương 90: Bạch Viên trượng nghĩa
C90: Bạch Viên trượng nghĩa
Sory anh em, máy tính bị hư nên bây giờ mới viết tiếp được.
......
Bạch Viên nhìn thấy khí tràng của Lý Hiển trong phút chốc liền tăng lên dữ dội cũng thoáng chốc giật mình. Nhưng ngay sau đó nó liền giậm chân, vỗ ngực liên hồi, miệng gào thét:
"Gừ, Gừ.” Khí thế của nó lúc này cũng không hề chịu yếu kém. Lý Hiển càng mạnh thì càng kích thích chiến ý trên người nó mạnh hơn.
Võ Văn lúc này vẫn còn đang b·ất t·ỉnh, điềm nhiên không hề biết chuyện gì đang diễn ra. Thái Dương sinh cơ vẫn đang không ngừng chữa trị thương thế bên trong người hắn.
Lý Hiển nhìn về phía Bạch Viên, sát khí túc liệt hằn giọng nói:
“Ta nghe nói óc khỉ chính là vật đại bổ, ngày hôm nay ta sẽ làm thịt ngươi, sao đó chặt ngươi làm đồ ăn, ta đảm bảo sẽ ăn sạch ngươi không chừa lại bất cứ thứ gì?”
Bạch Viên nghe thấy vậy liền tỏ ra vô cùng tức giận, 2 chân Bạch Viên lập tức phóng đến, song quyền đập mạnh xuống Lý Hiển.
Lý Hiển cười lạnh, lúc này hắn ta lại không hề né tránh. Bàn tay trái phủ một màu đồng thau của hắn đưa ra đón đỡ lấy song quyền nặng như thái sơn của Bạch Viên.
Song quyền của Bạch Viên v·a c·hạm vào cánh tay của Lý Hiển liền phát ra t·iếng n·ổ lớn, không gian tựa như bị xé rách, mặt đất bị chấn động như muốn nứt ra.
Nhưng khuôn mặt Bạch Viên lúc này liền trở nên giật mình, song quyền của nó đang bị cánh tay của Lý Hiển chặn đứng giữa hư không.
Cảnh tượng lúc này bên ngoài nhìn vào liền cảm thấy vô cùng kỳ quái. 2 cánh tay của Bạch Viên thô to hơn gấp 10 lần cánh tay của Lý Hiển lại không thể tiến tới mảy may.
Lực lượng của Lý Hiển lúc này rõ ràng đã siêu việt lực lượng của Bạch Viên. Lý Hiển ngay sau đó liền vung chân đá lên 1 cước.
Bạch Viên giật mình vội đưa 1 cánh tay ra đón đỡ lấy cước này. Nhưng lực cước của Lý Hiển vô cùng mạnh mẽ. Bàn tay của Bạch Viên đỡ lấy cẳng chân của Lý Hiển, cổ tay của nó liền phát ra tiếng nứt gãy.
Bạch Viên đau đớn khẽ nhăn mặt. Lý Hiển đắc thế không buông tha, cánh tay trái lập tức vung quyền, nhắm đến chính là ngực của Bạch Viên.
Bạch Viên ngay tức khắc liền làm ra cử động. Đầu gối của nó khuỵ xuống, liền tránh được 1 quyền này của Lý Hiển.
Ngay lúc Bạch Viện khuỵ người xuống. Lý Hiển liền cảm giác được 1 hồi nguy cơ khủng kh·iếp. Hắn không suy nghĩ liền ngay tức khắc nhảy phốc lên.
Quả nhiên Bạch Viên vừa khụy người xuống, bàn tay của nó liền lập tức đưa lên. Tư thế của nó vô cùng kỳ quái. Nhưng đây chính là sát chiêu kinh khủng của viên hầu nhất tộc. Hầu tử thâu đào.
Cánh tay của bạch viên vô cùng linh hoạt, đánh đến chính là hạ thể của Lý Hiển. May mắn cho Lý Hiển, hắn ta vô cùng cảnh giác mà nhảy lên trước tránh né.
Bàn tay của Bạch Viên chỉ chạm sượt qua hạ thể của Lý Hiển. Nhưng 1 cái cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế vẫn truyền đến làm Lý Hiển run rẩy rên lên 1 tiếng.
Khuôn mặt Lý Hiển lúc này tái mét. Chỉ thiếu 1 chút nữa hắn liền hóa thành 1 tên thái giám. Ánh mắt hắn nhìn đến Bạch Viên, càng thêm vẻ tức giận điên cuồng.
Ngay lúc này bên phía Võ Văn liền sinh ra động tĩnh. Bên ngoài cơ thể Võ Văn không biết từ lúc nào liền được bao quanh bởi 1 q·uả c·ầu l·ửa màu đỏ. Cả người đang phát ra kim quang chói rọi.
Quả cầu này bề ngoài nhìn giống như thái dương đang liên tục chiếu sáng mọi thứ xung quanh. Theo quả cầu không ngừng dung dưỡng có thể nhìn thấy thương thế của Võ Văn đang từ từ liền lại với tốc độ vô cùng kinh khủng.
Lý Hiển nhìn thấy cảnh tượng này, trong chớp mắt liền trở nên hồi hộp, sợ hãi toát hết cả mồ hôi hột. Hắn nhớ đến 1 đoạn ký ức của mình.
Phương Bắc, ở nước Sở, hắn đã từng chứng kiến qua 1 kẻ vô cùng trẻ tuổi, người đó khi tu luyện trên đầu liền xuất hiện 10 vòng mặt trời chiếu sáng. Nhìn qua rất giống cảnh tượng khi này.
Cảnh tượng ngày hôm đó vẫn còn khắc sâu trong lòng hắn. Thiếu niên với 10 cái mặt trời ở trên đầu đó, tu vi vẫn chưa đạt đến Đan Cảnh, mới chỉ là Đại Tông Sư, lại có thể một mình chiến 2 cái Đan Cảnh và g·iết c·hết cả 2.
Hắn vẫn nhớ rõ cảnh tượng ngày hôm đó, gã thiếu niên đó cho dù b·ị t·hương đến cỡ nào, thập dương ở trên đầu sẽ ngay lập tức chữa trị toàn bộ thương thế trên người hắn.
Khi đó hắn ta không khác gì có bất tử chi thân. Người đời đều gọi hắn là Đệ Nhất thiên tài dưới Long tử. Ngoại hiệu gọi là Cực Dương.
Nhưng mấy năm gần đây hắn ta đã hoàn toàn mất tung tích. Không rõ đã đi đâu.
Lúc này chứng kiến cảnh tượng này 1 lần nữa, Lý Hiển liền trở nên sợ hãi. Hắn ngay tức khắc thay đổi chủ ý. Thân hình nhảy phốc đến chỗ Võ Văn.
Trước tiên phải g·iết c·hết Võ Văn, hắn mới có thể chuyên tâm đối phó Bạch Viên. Nếu để Võ Văn bình phục tỉnh lại, hắn không có lòng tin 1 mình có thể đánh lại 2 người.
Nhưng Bạch Viên biết rõ Lý Hiển muốn làm gì. Ngay lập tức liền nhảy người đến chắn phía trước Võ Văn.
Lý Hiển ánh mắt tức giận:
“Ngươi muốn c·hết.” Hắn ta lúc này không còn chút nào giữ lại, cánh tay và đôi chân liên tục vung đến Bạch Viên, tốc độ và lực lượng đều tăng đến tối cường.
Nếu Bạch Viên liều c·hết muốn ngăn hắn, hắn liền trấn sát Bạch Viên trước tiên.
.......
Dương Vân Nga lúc này đang đứng trước t·hi t·hể của Thanh Loan.
Nàng ta lúc này khuôn mặt thất thần, rõ ràng vẫn chưa thoát khỏi chuyện vừa rồi.
Nàng nhìn thật lâu thân xác Thanh Loan. Nàng nhớ đến bản thân mình từ lúc vào Linh Cảnh, 1 lần bị 2 cái nữ nhân kia t·ruy s·át, 1 lần bị Triệu Khuông Dẫn bắt giữ, 2 lần bị Lý Hiển khống chế. Không nghĩ đến bản thân nàng lại yếu đuối vô năng đến như vậy.
Lại một lần nữa nghĩ đến việc khi nãy xém chút đã thất thân trong tay Võ Văn. Hình ảnh của Võ Văn lại 1 lần nữa xuất hiện liên tục trong đầu nàng.
Dương Vân Nga tức khắc liền cắn lấy đầu lưỡi. Chỉ có đau đớn mới làm nàng có cảm giác thoát khỏi mê muội.
Lại nhìn đến đôi tay mềm yếu của mình. Dương Vân Nga khẽ vận nội lực, băng kiếm liền xuất hiện ở trên tay.
Nàng cố gắng dùng hết sức bình sinh rạch 1 đường trên cổ của Thanh Loan.
Nhìn vào tinh huyết lạnh lẽo trên người Thanh Loan chảy ra. Dương Vân Nga lúc này như đã có quyết định gì đó. Cả người nàng thoáng chốc liền trở nên lạnh lẽo.
......
Bạch Viên lúc này cả người đã thấm đẫm máu tươi. Toàn thân trải đầy v·ết t·hương, rõ ràng nó lúc này không phải là đối thủ của Lý Hiển.
Tốc độ và sức mạnh của Bạch Viên lúc này cũng đã yếu đi rất nhiều. Nhưng thân hình của nó không một chút nào lùi lại. Thân ảnh vẫn kiên cường chắn trước Võ Văn.
Bóng mờ trong thí luyện tràng thầm khen:
“Đầu Bạch Viên này thật là trượng nghĩa, đúng là khó thấy.”
Giọng nói lạnh lùng kia lúc này vang lên:
“Hừ, yêu thú so với nhân tộc đương nhiên càng thêm trượng nghĩa, chỉ có nhân tộc mới là chủng tộc chuyên mưu hại, tính kế g·iết hại lẫn nhau.”
Bóng mờ trong thí luyện tràng bỗng trở nên cứng họng. Ngay sau đó ông ta lại thở dài nói:
“Đầu Bạch Viên này c·hết thật là đáng tiếc, nhìn tình hình này, sợ rằng nó không thể thủ đến lúc tiểu tử kia tỉnh dậy.”
Đúng lúc này nam nhân tóc hoàng kim nhẹ nói:
“Nó sẽ không c·hết.”
Bóng mờ khẽ giật mình, tự hỏi chẳng lẻ lão lại nhìn sai nữa.
Quả nhiên, Lý Hiển lúc này đang hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Hắn muốn ra độc thủ kết liễu Bạch Viên.
Thì bỗng dưng mi tâm của Bạch Viên lúc này có ánh sáng phát ra. Như có cái gì đó trong người Bạch Viên muốn thức tỉnh.
Bóng mờ thí luyện tràng nhìn thấy khẽ kinh hô hỏi:
“Cái gì vậy, chẳng lẻ con khỉ này cũng thức tỉnh nhập thần tọa chiếu?”
Nam nhân tóc hoàng kim suy nghĩ gì đó xa xăm sau đó liền lắc đầu nói:
“Không phải nhập thần tọa chiếu, đây là nó thức tỉnh ký ức truyền thừa”