Chương 89: Phương tâm, hiểu lầm
C89: Phương tâm, hiểu lầm
Võ Văn lúc này không khác gì dã thú hoạt động theo bản năng. Áo trên người Dương Vân Nga rất nhanh liền bị hắn cởi ra, lộ ra 1 đôi ngọc phong nõn nà tròn trịa cao v·út, đẹp không chút tỳ vết.
Cảnh xuân lộ liễu trước mặt làm miệng lưỡi của Võ Văn càng trở nên khô khốc, khí huyết lại càng thêm b·ạo l·oạn.
Hắn lúc này đã không còn một chút lý trí nào. Dục niệm đã hoàn toàn xâm chiếm tâm trí hắn. Hạ thể mất khống chế, chiến kỳ giương cao.
Bóng mờ nơi thí luyện tràng khẽ lắc đầu nhìn nam nhân tóc hoàng kim nói:
"Lần này có lẻ ngươi đoán sai rồi.”
Nam nhân tóc hoàng kim không đáp.
Đồng thời lúc này, Dương Vân Nga bị Võ Văn loạn động, dường như lấy lại ý thức, ánh mắt chầm chậm mở ra.
Nàng chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền giật mình nhìn thấy khuôn mặt của Võ Văn ở ngay trước mặt.
Nàng cảm thấy kỳ lạ vì khuôn mặt của Võ Văn lúc này có điểm quái gỡ, đôi mắt hắn đỏ hoe, miệng mở lớn thở hổn hển, lưỡi còn muốn đưa ra ngoài. Đồng thời nàng còn ngửi thấy một mùi hóc môn nồng nặc từ phía Võ Văn tỏa ra.
Đang tính mở miệng ra hỏi chuyện. Đôi môi của nàng bất ngờ bị miệng của Võ Văn khóa chặt làm nàng ta trợn mắt ngớ người.
2 tay của Võ Văn sau đó lại liên tục sờ soạng lung tung trên ngực nàng. Đồng thời nơi hạ thể của hắn có đồ vật đang cọ sát vào thân dưới của nàng.
Xúc cảm da thịt truyền đến làm Dương Vân Nga giật bắn mình. Bản năng của nàng lập tức làm ra cử động. Một cái bạt tai đánh thẳng vào mặt của Võ Văn.
Võ Văn bị cú tát này đánh té ngã ra phía sau. Dương Vân Nga lúc này mới tá hỏa nhận ra y phục phía trên của nàng đã hoàn toàn bị cởi ra, khuôn mặt nàng tái mét, run lẩy bẩy, cảm giác xấu hổ, tủi nhục tức thì dâng tràn trong lòng nàng.
Nàng theo bản năng liền co lại 2 tay che lấy bộ ngực. Nước mắt mất khống chế trực trào ra ngoài.
Võ Văn giống như dã thú lại 1 lần nữa muốn lao lên. Nhưng khi nhìn thấy 2 hàng thanh lệ của Dương Vân Nga chảy ra. Đôi mắt đỏ hoe của hắn bỗng chốc lấy lại 1 tia thần thái. Thân hình hắn tức khắc dừng lại, run run cứng đờ. Bàn tay đưa ra giữa chừng liền từ từ co lại.
Khuôn mặt Võ Văn lúc này nhăn nhúm như trái khổ qua, trên thái dương có gân xanh nổi cộm, hắn khổ sở thầm nhắc nhở bản thân:
“Ta không phải là người như thế này. Ta không phải”
Nhưng dục niệm thực sự quá mạnh, vô tận cám dỗ, sa đọa thôi thúc hắn buông thả đi, túng dục đi. Đôi mắt của Võ Văn vừa mới tỉnh táo lần nữa trở lại trạng thái mất lý trí.
Võ Văn không chút suy nghĩ liền cắn mạnh vào đầu lưỡi. Cơn đau truyền đến làm đầu óc của hắn tức thì trở lại trạng thái thanh tỉnh.
Võ Văn biết sự thanh tĩnh này chỉ có thể kéo dài trong 1 cái hô hấp. Hắn nhanh chóng ra quyết định. Bàn tay thổ mạnh vào thiên linh cái của mình. Thất khiếu của hắn ngay tức khắc liền chảy ra máu tươi. Võ Văn ngay sau đó liền té quỵ xuống mặt đất b·ất t·ỉnh.
Dương Vân Nga lúc này đã khoác vội áo bào của mình vào người. Nàng nhìn về phía Võ Văn, ánh mắt chứa toàn sự căm hận. 1 cái băng kiếm ngưng tụ trước người nàng. Nàng nắm lấy băng kiếm đi về phía Võ Văn. Trên người hàn ý lạnh căm.
.....
Bóng mờ nơi thí luyện tràng ngơ ra:
“Hắn vậy mà lại tự đánh ngất bản thân để thoát khỏi trạng thái mất khống chế.”
.....
Dương Vân Nga lúc nãy đã chĩa kiếm của mình vào cổ của Võ Văn. Nhưng đôi tay của nàng lúc này run rẩy dường như không dám ra tay.
Trong đôi mắt của nàng lúc này chứa đựng phẫn nộ tủi nhục vô cùng nhưng đâu đó bên trong còn đan xen 1 sự tiếc nuối, không đành lòng.
Từng đoạn ký ức của nàng và Võ Văn gặp nhau bất chợt hiện ra, từ lần đầu 2 người gặp nhau trong rừng Đường Lâm, cho đến lần đó hắn trổ ra tài hoa đánh bại người phương Bắc. Thêm một lần, hắn ra tay trị thương cứu nàng.
Từng đoạn ký ức hắn và nàng cùng nhau bắt cá, cùng nhau ăn uống hiện ra. Nàng nhớ từng cái nụ cười vô tư hào sảng của hắn. Nhớ những lúc hắn mở miệng trêu chọc nàng. Nhớ những lúc hắn nhắm mắt trầm tư tu luyện làm nàng ngẩn người nhìn theo nhiều lần.
Đôi mắt Dương Vân Nga không hiểu thấu lại chảy ra 2 hàng thanh lệ.
Băng kiếm trên tay nàng lúc này liền rơi khỏi tay cắm xuống mặt đất. Nàng không thể nào xuống tay. Không biết từ lúc nào trong lòng nàng đã in đậm hình ảnh của hắn, không cách nào xóa nhòa.
Nàng lúc này tâm trạng vô cùng phức tạp, không rõ bản thân mình muốn làm gì.
Nàng vô cùng biệt khuất không thể tin người nam nhân mà nàng coi trọng lại có thể khinh bạc nàng đến vậy.
Dương Vân Nga lúc này ánh mắt thất thần, tâm trạng lạc lỏng, bàn chân trong vô thức đờ đẫn bước đi.
Nàng cũng không hề quan tâm đến cuộc chiến giữa Lý Hiển và Bạch Viên. Trong lòng chỉ muốn đi thật xa thoát khỏi nơi này.
......
Võ Văn nằm trên mặt đất, không hề biết được tâm trạng của Dương Vân Nga vừa trải qua. Thái Dương sinh cơ lúc này đang không ngừng chữa trị thất khiếu của hắn.
Theo thời gian, dâm dược trên người của Võ Văn cũng dần tan đi. Hô hấp của hắn cũng dần trở lại bình ổn, dục hỏa từ từ biến mất.
......
Lý Hiển lúc này đã mệt bở hơi tai. Cứ tiếp tục như vậy hắn nhất định sẽ bị con Bạch Viên này mài c·hết.
Lý Hiển quay đầu nhìn quanh, liền phát hiện Võ Văn lúc này đang nằm b·ất t·ỉnh trên mặt đất. Xung quanh không hề có một ai.
Lý Hiển mắt khẽ sáng. Ngay tức khắc làm ra quyết định. Hắn nhào người muốn nhảy bổ đến chỗ Võ Văn.
Nhưng Bạch Viên vô cùng tinh ranh, dường như biết rõ ý đồ của Lý Hiển. Nó ngay tức khắc liền nhún người nhảy lên 1 cái chắn phía trước chỗ Võ Văn đang nằm.
Lý Hiển giật mình, song quyền của Bạch Viên lúc này lại đánh đến. Lực lượng vô cùng cuồng bạo làm Lý Hiển chỉ có thể nhảy tránh về phía sau.
Lý Hiển đứng đối diện nhìn về phía Bạch Viên, tỏ ra vô cùng biệt khuất. Hắn rõ ràng đã nắm giữ sinh mạng của Võ Văn trong lòng bàn tay. Bất ngờ lại nhảy ra 1 con Bạch Viên này. Làm mọi công sức của hắn lúc này đều đổ sông đổ biển.
Trong lòng hắn lúc này giống như bị nghẹn lại, ánh mắt hằn từng tia máu. Tự hỏi chẳng lẻ bây giờ lại rút lui sao?
Lý Hiển nhìn về phía Võ Văn, trong ánh mắt kiêng kị rất sâu. Bây giờ chính là cái cơ hội tốt nhất để g·iết Võ Văn.
Nếu để Võ Văn bình phục lại chính là 1 cái đại tai họa. Võ Văn phát triển quá nhanh, nhanh đến phi lý.
Lần sau gặp lại hắn không chút nào nắm chắc có thể đánh bại được Võ Văn, sợ rằng đến lúc đó hắn chỉ có thể chạy trối c·hết.
Lúc này bỗng 1 đoạn ký ức liền hiện ra trong đầu của Lý Hiển. Vẫn là cái khung cảnh hắn quỳ trước bức rèm đen kia. Giọng nói không rõ nam nữ phía sau rèm cất lên:
“Ngươi chỉ cần không c·hết, ta luôn có cách giúp ngươi bước vào Đan Cảnh.”
Ánh mắt của Lý Hiển lúc này giống như đã hạ quyết tâm. Trên tay hắn ta lúc này xuất hiện 1 viên đan dược màu đỏ như máu.
Nếu Võ Văn tỉnh thức nhìn thấy viên đan dược này nhất định sẽ nhận ra, đây chính là viên đan dược mà lần trước Lý Hiển sử dụng.
Ánh mắt Lý Hiển trở nên điên cuồng liền nuốt Nhiên Huyết Đan vào bụng.
Khí tức của Lý Hiển trong chớp mắt liền bành trường lên đến kinh khủng, sóng linh khí bùng nổ vang dội. Cả người Lý Hiển lúc này liền biến thành 1 cái huyết nhân đỏ rực. Từng sợi gân xanh thô tô lộ rõ ra ngoài.
Huyết mạch toàn thân hắn căng trào mạnh mẽ phát ra từng tiếng sóng vỗ liên hồi, huyết như thủy triều.