Chương 9: Võ Văn trổ tài
C9: Võ Văn trổ tài
Dương Vân Nga lúc này mắt híp lại, có một tia sát ý phát ra, lão bộc bên cạnh liền lập tức ngăn lại nói:
"Để xem thử bọn chúng đến đây có mục đích gì.”
Kẻ đi đầu bên phía người phương Bắc là 1 thanh niên trẻ tuổi, tuấn tú, hắn khẽ vỗ tay, sau đó nhìn Sùng Thiện Sĩ cười nhạo nói:
"Dùng thơ của Lý thi tiên chúng ta, lại mạo nhận là thơ của mình, người An Nam quả nhiên mặt đủ dày.”
Cả đám người liền giật mình, đám phương Bắc này nói Sùng Thiện Sĩ mạo thơ, đây là sự thật sao? Cả đám bắt đầu xì xầm. Cao Bá Ngọc cũng cảm thấy một chút ngờ ngợ.
Sùng Thiện Sĩ lúc này khuôn mặt đã trắng bệch. Hắn cũng không ngờ đến nơi này lại có người phương Bắc xuất hiện. Hắn lúc này bặm chặt miệng không dám nói ra nửa lời.
Võ Văn khẽ liếc sau đó nói:
"Bọn họ nói không sai, đó là thơ của Lý Bạch, trong tập Việt Nữ Từ Kỳ.”
Kẻ đi đầu phương Bắc khẽ nhìn Võ Văn 1 cái cười nói:
“Thì ra ở đây còn có 1 người hiểu biết.”
Bên cạnh gã, một tên thư sinh mặt trắng cười nhạt:
“An Nam ngu muội, sao có thể làm ra 1 bài thơ về nữ nhân ra hồn. Chỉ có thể ă·n c·ắp thơ mà thôi.” Cả đám người phương Bắc đều bắt đầu cười lớn.
Sùng Thiện Sĩ lúc này chỉ muốn tìm một cái lỗ nào để chui vào.
Cả đám Tú Tài nghe vậy liền tức giận đỏ mặt muốn phát tác. Võ Văn liền cười nhíu mày. Nếu là hội đình bình thường hắn cũng không muốn tham gia vào rách việc.
Nhưng lúc này đã có những kẻ phương Bắc chen vào, chủ nghĩa dân tộc là không thể bị x·âm p·hạm, hắn liền đứng ra nói:
“Ai nói với các ngươi là chúng ta không thể làm thơ?”
Cả đám người phương Bắc ngạc nhiên nhìn Võ Văn. Tên này là đang tính làm gì?
Võ Văn liền nói: “Các ngươi dỏng tai lên mà nghe đây.”
“Môi son rừng rực, mặt hoa rờn rờn
Mắt kia sao mọc cờn cờn
Cổ kia đã trắng lại tròn hân hân" (*)
Cả đám phương Bắc giật mình, thơ hay, lại còn là vần đôi. Lại nghe Võ Văn tiếp tục nói:
"Đồi đông điểm ngọc, đồi tây mây vàng
Suối trong tựa ánh nguyệt tràn
Mây ngồi xổm, cá lượn đàn lên mây
Chim kề mỏ, bướm xỏ mày
Bao nhiêu suối chảy thành cây đàn cầm..." (*)
"Hay” Cả đám Tú Tài liền liên tiếp khen không ngớt. Đám người phương Bắc nghe thấy cũng chợt cứng họng. Bài thơ này vừa có ý tượng hình, lại có ý tượng thanh, vô cùng ý tứ. Không thể phủ nhận là 1 bài thơ hay. Đây lại là dùng tiếng An Nam, không thể nào là thơ ă·n c·ắp được.
Cả đám lúc này liền biết đã chọc vào thiết bản. Gã đi đầu liền mỉm cười nói với Võ Văn:
“Vị huynh đài này quả nhiên là thiên tài văn thơ, không biết huynh đài tên họ là gì.”
Võ Văn nhìn nụ cười híp mắt của hắn cười lạnh:
“Trước khi hỏi tên người khác, chẳng phải ngươi nên giới thiệu tên của mình sao?”
Gã thanh niên liền cười, không có ý gì tức giận chắp tay đáp:
“Tại hạ họ Triệu, tên Khuông Dẫn, tự là Nguyên Lãng là người của nước Hậu Tấn, nay được vinh hạnh sang thăm viếng quý quốc. Thấy mọi người đang làm hội Đình, liền có ý muốn cùng tham gia.”
Võ Văn nghe thấy cái tên này liền trợn tròn mắt. Triệu Khuông Dẫn, đây chẳng phải là tên của Tống Thái Tổ sao. Hoàng đế sáng lập nhà Tống. Không thể nào, nhân vật như vậy sao có thể xuất hiện ở đây, chẳng lẻ là vô tình trùng tên.
Võ Văn không dám lãnh đạm liền nói:
“Ta họ Tiêu tên Vũ Sinh là 1 cái tiểu Tú Tài của Ngô Quốc mà thôi.”
Võ Văn thầm tính toán, Triệu Khuông Dẫn sinh khoảng năm 926, 927, năm nay tầm 18, 19 tuổi. Người thanh niên trước mắt không phải khoảng tuổi này sao. Với lại Triệu Khuông Dẫn tên tự hình như đúng gọi là Nguyên Lãng. Càng nghĩ đến lại càng giật mình.
Triệu Khuông Dẫn khẽ cười:
“Tiêu huynh quá khiêm tốn, tài năng như Tiêu huynh đến cả nước ta cũng cảm thấy thèm thuồng.”
Lúc này gã thanh niên mặt trắng ở bên cạnh Triệu Khuông Dẫn liền mở miệng cười lạnh nói:
“Làm thơ thì có gì hay ho chứ, ngươi có giỏi thì liền đối câu với ta.”
Võ Văn nhìn gã thanh niên. Chưa kịp đáp đã thấy gã thanh niên nhìn về phía Thị Kính cười tà nói:
“An Nam bất thốn khổ, bất tri kỷ nhân canh.” (**)
(An Nam 1 tấc đất, không biết bao nhiêu người cày.)
Ý chỉ con gái ở An Nam lăng loàn.
Cả đám Tú Tài nghe vậy liền tức giận, đang muốn xông lên. Cả Dương Vân Nga nghe thấy cũng tức giận đứng dậy. Liền bị lão nhân ngăn lại.
Võ Văn nheo mày, đây chẳng phải là bài đối mà Đoàn Thị Điểm đối lại sao. Tại sao lại xuất hiện ở đây sớm như vậy. Thầm nghĩ câu này chẳng lẻ là truyền miệng ở Trung quốc từ xa xưa.
Hắn đứng ra khẽ hô:
“Bắc Quốc chư đại phu, giai do thử đồ xuất” (**)
(Phương Bắc các đại phu, đều từ chỗ đó mà ra.)
Cả đám Tú Tài liền ngẩng ra, liên tục vỗ tay khen : “Hay.” Cả bọn nhìn Võ Văn lúc này chính là ánh mắt kính phục.
Đám người phương Bắc lúc này mặt đã đen như đít nồi. Gã thư sinh vẫn không muốn thua liền tiếp tục hô:
"Nhật hoả, vân yên, bạch chủ thiêu tàn ngọc thỏ" (***)
(Lửa trời, khói mây, buổi sớm đốt tan mặt trăng).
Ý chỉ phương Bắc là thiên triều, như mặt trời vô cùng mạnh mẽ.
Võ Văn cười lạnh đáp:
“Nguyệt cung, tinh đạn, hoàng hôn xa lạc kim ô” (***)
(Cung trăng, đạn sao ban tối bắn rụng mặt trời).
Ý chỉ Hậu Nghệ liền có thể bắn rụng mặt trời.
Tiếng vỗ tay lại vang lên không ngớt. Đám người phương Bắc đã kinh hãi. Tên này sao có thể đối nhanh và chuẩn như vậy.
Nhưng gã mặt trắng vẫn không muốn dừng lại. Hắn đã điên tiết liền tiếp tục hô:
"Đồng trụ chí kim, đài dĩ lục." (****)
(Cột đồng đến nay, rêu đã phủ xanh)
Vế đối có ý nhắc lại chuyện Mã Viện đã đánh thắng Hai Bà Trưng, dựng lên cột mốc với lời yểm nói: Đồng trụ chiết, Giao Chỉ diệt ( cột đồng trụ đổ, nước Giao Chỉ liền mất).
Cả đám phương Bắc liền cười, câu đối rất hay, vừa có ngũ hành, vừa có sắc. Đối phương nhất định không đối lại được. Lại có thể đả kích dân An Nam, không gì hay hơn.
Dương Vân Nga lúc này đã đến biên giới bùng nổ, đang muốn xông lên g·iết c·hết đám người này. Đám người này lại dám đem nỗi nhục năm xưa khơi mào lên. Hai bà trưng chính là thần tượng ở trong lòng nàng.
Cả đám Tú Tài cũng mắt đỏ hoe vô cùng bức xúc. Lúc này liền nghe Võ Văn đối:
“Đằng Giang tự cổ, huyết lai hồng.” (****)
(Sông Bạch Đằng đến nay, máu vẫn còn đỏ.)
Cao Bá Ngọc liền cười lớn hô :
“Hay, phương Bắc tặc tử, đều bị Ngô Vương g·iết chạy trên sông Bạch Đằng, đáng lắm.”
Bỗng chốc câu đối của Võ Văn liền dấy lên 1 làn sóng tự hào của đám Văn sĩ. Đây nhất định là thiên cổ nhất đối.
Chỉ có Sùng Thiện Sĩ giật mình, không cách nào hiểu được. Nếu những câu đối này lọt đến tai Ngô Vương, thăng quan, tiến chức đó chính là chuyện ván đóng thuyền. Hắn ta bàng hoàng, tại sao Tiêu Vũ Sinh hắn ta lại giỏi đến như vậy. Đây là chuyện không thể nào. Hắn có chút không tin vào tai mình.
Đám người phương Bắc lúc này mặt đỏ tới mang tai, gã thư sinh mặt trắng liền xông đến Võ Văn hét:
“Ngươi muốn c·hết?”
Lão bộc bên người Dương Vân Nga đang muốn ra tay liền nhìn thấy gã thư sinh đã b·ị đ·ánh văng qua 1 bên, b·ất t·ỉnh, không rõ sống c·hết. Sau đó bị người phương Bắc khiêng đi.
Người ra tay không ngờ lại là Triệu Khuông Dẫn.
Triệu Khuông Dẫn chắp tay với Võ Văn cười nói:
“Tiêu huynh, chê cười rồi, là ta quản giáo thuộc hạ không nghiêm. Được rồi, ta nghĩ tốt nhất ta nên rời khỏi đây, hẹn gặp lại huynh đệ.”
Nói rồi liền dẫn theo đám người ảo não rời đi.
Lão bộc nheo mày nhìn Triệu Khuông Dẫn thầm nghĩ:
“Tiểu tử này, chỉ chừng 18 tuổi, tại sao lại mạnh mẽ đến vậy.” Lão có thể cảm nhận được vừa rồi lực lượng dao động ít nhất chính là bậc thứ 3 sức mạnh.”
Võ Văn cũng nhíu mày, 1 suy nghĩ quái dị hiện ra trong đầu hắn, nếu Triệu Khuông Dẫn c·hết ở trên đất An Nam này, thì lịch sử Trung Quốc liệu có bị thay đổi hay không?
......
(*) Trích nguồn sưu tầm thơ miêu tả Dương Vân Nga
(**) Trích tích bà Đoàn Thị Điểm đón tiếp sứ thần phương Bắc
(***) Trích Mạc Đĩnh Chi đi xứ triều Nguyên
(****) Trích Giang Văn Minh đi xứ triều Minh