Chương 10: Ám sát
C10: Ám sát
Trong 1 căn phòng kín rộng lớn ở trong Đường Lâm,
Triệu Khuông Dẫn khuôn mặt nghiêm nghị đi vào bên trong. Phía bên trong lúc này có rất nhiều bóng người đang ẩn trong bóng tối.
Có 1 cái giọng nói có phần tức giận vang lên:
"Triệu Khuông Dẫn, ngươi lại dám tự tiện ra ngoài, nếu phá hỏng kế hoạch, ngươi có gánh nỗi trách nhiệm.”
Triệu Khuông Dẫn chắp tay cười nói:
"Ta chỉ muốn ra ngoài thám thính tình hình 1 chút, không ngờ lại gặp phải 1 kẻ thú vị.”
Ngay sau đó liên tiếp có nhiều ánh mắt ở trong phòng nhìn về phía Triệu Khuông Dẫn tò mò muốn biết là chuyện gì đã xảy ra.
....
Võ Văn lúc này đã dẫn theo Thị Kính trở về lang phòng.
Nàng ta lúc này rõ ràng đ·ã c·hết tâm, khuôn mặt tuyệt vọng, Võ Văn nhìn thấy nàng ta lúc này đang sắp xếp đồ đạc, trạng thái như người mất hồn, liền hỏi:
“Ngươi gói gém đồ đạc, là muốn đi đâu?”
Thị Kính có chút khó xử nói:
“Ta không thể ở lại đây, sẽ làm hỏng thanh danh của ngươi, ta muốn trở về viếng mộ cha mẹ của ta và ở lại đó 1 thời gian.”
Võ Văn nhíu mày, như vậy là kịch bản Thị Kính trở về quê hương dường như sẽ không thay đổi. Võ Văn có cảm giác chìa khóa để hắn trở về thế kỷ 21 chính vẫn là ở trên người của nàng ta.
Nếu như vậy theo đúng tình tiết nàng ta sắp tới sẽ giả trai xin vào chùa Vân để tu hành và gặp gỡ đoạn kiếp nạn kia.
Võ Văn không ngăn cản chỉ nhắc nhở nàng ta nếu gặp khó khăn liền quay về tìm hắn. Sau đó liền tiễn nàng ta đi 1 đoạn đường.
Hắn sẽ âm thầm quan sát nàng ta ở phía sau. Hắn lựa chọn không thay đổi tình tiết cốt truyện, vì nó có thể dẫn đến những hệ lụy bản thân hắn cũng không lường trước được.
....
Tĩnh Hải Quân, Hoàng Thành, phủ Quận chúa
Dương Vân Nga trên mặt lúc này có chút vui vẻ, đang líu lo với 1 thanh niên trẻ tuổi:
“Nhị đệ, ngươi biết không, ta vừa mới gặp 1 kẻ thú vị, hắn ta vậy mà lại có thể làm cho những tên phương Bắc kia phải bẽ mặt, ....”
Thanh niên trẻ tuổi là 1 người anh tuấn, văn nhã tuổi chỉ tầm 12, 13 nhưng trên người lại toát ra khí phách không hề tầm thường. Chỉ nhìn 1 chút liền biết là kẻ sinh ra trong hoàng tộc, vô cùng quý khí. Dù nhỏ tuổi, nhưng khuôn mặt có anh khí bừng bừng toát ra thần thái thông minh hơn người.
Hắn lúc này khẽ cười hỏi:
“Dương tỷ, có chuyện gì diễn ra ở Hội Đình sao?”
Lão nhân bên cạnh nhìn thiếu niên cũng tấm tắc thầm khen:
“Nhị điện hạ quả nhiên khí chất càng hơn Đại điện hạ 1 bậc.” Đây không ai khác chính là Nhị điện hạ Ngô Xương Văn, con trai thứ 2 của Ngô Vương, Ngô Quyền. Con nuôi của cha Dương Vân Nga, Dương Tam Kha.
....
Sùng Thiện Sỹ trở về, khuôn mặt hắn lúc này trắng bệch, vô cùng thất thần.
Hắn cùng với phụ mẫu lúc này cùng nhau ở trong 1 căn phòng kín, đang bàn kế sách.
Sùng bà khuôn mặt hiện vẻ thâm độc nói:
“Tiêu Vũ Sinh, kẻ nay nhất định phải c·hết, nếu chuyện này đến tai vua, để hắn thăng quan tiến chức, mối thù với chúng ta đã kết, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”
Sùng ông bình thường ít nói cũng liên tục gật đầu nói:
“Đúng là như vậy.” Sau đó lão ta liền lấy ra 5000 lạng bạc, đưa cho Sùng Thiện Sĩ nói:
“Thang Châu bên kia có 1 đám sơn tặc gọi là Ô Nha sơn, ngươi cho người đến đó 1 chuyến. Chỉ cần bọn họ chịu ra tay, Tiêu Vũ Sinh c·hết liền có người để đổ tội. Bọn họ ở tận Thang Châu, sẽ không có cách nào tra lên đầu chúng ta.”
Sùng Thiện Sĩ nghe thấy vậy mắt liền sáng vội nói:
“Hài nhi đã biết.”
....
3 ngày sau, lúc này Võ Văn đang ngâm mình trong thác nước, màn nước xung quanh lúc này liền bị nung nấu, liên tục bốc hơi, có những con cá không chịu nỗi sức nóng liền nổi lềnh bềnh lên mặt nước.
Võ Văn khẽ cười, nhờ vậy hắn lại có 1 bữa no nê. Hắn hiện tại đã quen với sinh hoạt hiện tại. Mặc dù có chút nhàm chán nhưng lại vô cùng thư thái.
Môn nội công mà hắn tu luyện này gọi là Dương quyết, 1 cái tên nghe qua có phần rất tầm thường. Không giống những cái tên bất phàm trong võ hiệp, nhưng càng tu luyện mỗi ngày, hắn càng cảm giác rõ cơ thể hắn đang có biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Làn da bên ngoài do hỏa diễm trui rèn đã trở nên vô cùng cứng cáp, đao kiếm muốn xuyên thủng phải tốn rất nhiều lực đạo. Dao bình thường là không có khả năng cắt xuyên hắn.
Khí lực của hắn cũng tăng lớn vô cùng. Bây giờ tảng đá hơn 100 kí hắn liền có thể nâng bổng dễ dàng, có thể so với các đại lực sĩ đương thời. Hắn chợt nghĩ đến các truyền thuyết thời xưa Hạng Vũ cử đỉnh ngàn cân rất có thể chính là sự thật.
Sức bật cũng đáng sợ, 1 cái nhún nhẹ liền có thể nhảy lên 1 thân cây hơn 5 mét. Còn có thể linh hoạt vô cùng.
Hắn tự hỏi nếu tiếp tục tu luyện chẳng phải hắn sẽ hóa thành siêu nhân hay sao. Sau đó khẽ lắc đầu, không biết tu luyện tiếp theo thế nào nhưng hắn lúc này đang sinh sống ở thời loạn, thêm 1 phần sức mạnh chính là càng tăng khả năng sinh tồn. Nếu hắn tính toán không sai. Sau năm này chính là bắt đầu loạn 12 sứ quân.
Không cẩn thận bị cuốn vào cuộc chiến, hắn liền c·hết cũng không rõ ràng.
Võ Văn ăn no liền tìm 1 thân cây thanh vắng nhẹ ngàng muốn đánh 1 giấc ngủ sâu.
Đúng lúc hắn đang yên giấc ngủ say, 1 cái bóng người màu đen trốn trong lùm cây liền xông ra, 1 đao phách đến trảm vào đầu của Võ Văn.
Ngay lúc tưởng Võ Văn sắp đầu mình 2 nơi, hắn liền mở mắt, như linh hầu liền lộn qua 1 bên, hữu kinh vô hiểm liền tránh được 1 đao. Hắn kinh hãi, đây là chuyện gì, có kẻ muốn g·iết hắn.
Bóng đen kia ra tay bị Võ Văn phát giác có chút kinh ngạc, nhưng lại tiếp tục huy đao chém đến Võ Văn.
Võ Văn nheo mày, tên này sát ý vô cùng cường liệt, chính là muốn g·iết hắn bằng được. Hắn tự hỏi bản thân đã đắc tội với ai, tại sao có người đến á·m s·át hắn. Là đám người phương Bắc kia? Hay là kẻ nào khác ?
Võ Văn quan sát đao của người kia liền có chút kinh ngạc. Động tác của gã này bỗng nhiên sao lại chậm đến vậy, giống như động tác của 1 đứa trẻ ranh vậy. Vô cùng chậm, giống như các bộ phim slow motion mà hắn từng xem.
Nhưng sau đó Võ Văn liền kinh ngạc nhận ra không phải là động tác của đối phương chậm mà là do đôi mắt của hắn dường như quan sát sự việc nhanh hơn bình thường.
Gã kia liên tục huy đao nhưng Võ Văn mỗi lần lách người liền có thể đơn giản né tránh. Gã áo đen có chút kinh hãi. Hắn chưa kịp hiểu ra vấn đề, bàn tay cầm đao liền bị Võ Văn đá trúng.
Cú đá này liền làm bàn tay của hắn dập nát, các khớp xương bàn tay gãy vụn. Đau đớn làm hắn ta chỉ có thể thả đao ở trên tay ra.
Chưa kịp rên lên 1 tiếng, thì 1 quyền của Võ Văn liền đánh thẳng vào ngực hắn, làm gã áo đen văng ngược về phía sau đâm sầm vào gốc cây. Mất đi khả năng chiến đấu.
Võ Văn giật mình nhìn lại bản thân. Hắn chỉ tùy tiện quơ chân, quơ tay 1 tí, đối phương liền gục rồi. Bản thân hắn hiện tại mạnh đến vậy.
Võ Văn đi đến, muốn tháo mặt nạ của đối phương xuống xem là ai. Nhưng khi tháo xuống liền nhìn thấy miệng đối phương lúc này sùi bọt mép, mắt trợn trừng, đã tuyệt khí, hắn chau mày, đối phương vậy mà lại cắn thuốc t·ự s·át rồi. Tàn độc với bản thân đến vậy.
Lại nhìn đến khuôn mặt đối phương, mắt híp, mũi tẹt, mặt dài nhọn đây là khẩu mặt người tiêu chuẩn phương Bắc, dân Nam Hán. Không phải người An Nam. Thực sự là đám người phương Bắc kia mời đến g·iết hắn sao?