Chương 8: Đấu miệng lưỡi
C8: Đấu miệng lưỡi
Dương Vân Nga mắt phượng khẽ đão, nhìn thấy đám nam nhân như hổ đói nhìn nàng, ngoài mặt tỏ ra vui vẻ nhưng trong lòng liền tỏ ra vô cùng chán ghét.
Đám môn sinh lúc này mới chắp tay chào:
"Chúng tiểu sinh kính chào quận chúa.”
Dương Vân Nga đang không muốn đáp lại, lão bộc bên cạnh liền cau mày. Dương Vân Nga chỉ có thể khó chịu lên tiếng:
"Bổn quẩn chúa rất hân hạnh được gặp quý công tử”.
Tức thì một lúc sau cả đám nam nhân liền không ngừng tự giới thiệu bản thân mình. Dương Vân Nga chỉ bỏ ngoài tai, làm 1 bộ đáp lại. Nghe một đám văn sĩ thao thao bất tuyệt, nàng cũng muốn đau hết cả đầu.
Cho đến khi Sùng Thiện Sĩ tự tin đứng lên giới thiệu bản thân.
Lão nhân bên cạnh liền nói:
“Sùng Thiện Sĩ này là kẻ có học tài, rất có thể thi Đình năm nay sẽ đỗ quan Trạng.”
Dương Vân Nga nghe vậy cũng không tỏ ra bất ngờ thầm nói:
“Trạng Nguyên cũng không phải là gì hay ho.” Nàng từ nhỏ đã sùng bái võ thuật. Đối với văn ca, thi từ cho dù có tài hoa cỡ nào, nàng cũng không mấy quan tâm. Một cái tiểu tướng quân còn có thể làm nàng ta quan tâm hơn 1 cái trạng nguyên.
Lão bộc nghe thấy liền lắc đầu. Lão xem nàng lớn lên liền biết nàng tính cách như thế nào. Cũng một phần bây giờ triều đại có phần loạn lạc, trọng võ hơn văn.
Tiếp đến lại giới thiệu đến Cao Bá Ngọc, cũng là 1 kẻ có khả năng đỗ trạng nguyên, Dương Vân Nga cũng chỉ đối đáp qua loa. Kẻ này mặc dù tuấn tú nhưng so ra cũng không hơn được nhị đệ của nàng.
Ánh mắt nàng ta thi thoảng lại đảo thử tìm kiếm xem có cái gã kia trong đám người này hay không nhưng tìm mãi cũng không thấy. Trong lòng thoáng chút tiếc nuối. So với những tên thư sinh này thì gã kia cho nàng ta hứng thú hơn nhiều.
Sau một lúc cả đám thư sinh bắt đầu muốn thể hiện tài năng của mình, cả bọn liền trổ tài thơ ca để lấy lòng Dương Vân Nga.
Nhưng cả đám thi từ đều rất bình thường, không có ai nổi bật, lúc bấy giờ Sùng Thiện Sĩ mới tự tin bước ra nói:
“Dương quận chúa, tiểu sinh bất tài, nhưng cũng muốn tặng nàng 1 bài thơ, mong quận chúa không chê”
Dương Vân Nga khẽ liếc hắn. Sùng Thiện Sĩ phe phẩy quạt vô cùng tiêu sái ngâm thơ:
"Ngô nhân đa bạch tích,
Hảo vi đãng chu kịch.
Mại nhãn trịch xuân tâm,
Chiết hoa điều hành khách."
Dịch thơ:
Gái Ngô như ngọc như ngà,
Bơi thuyền cười nói mặn mà tươi xinh.
Đong đưa khoé mắt xuân tình,
Trêu ngươi ai đó nghiêng mình hái hoa.
Cả đám văn sĩ nghe thấy bài thơ này liền liên tục khen hay, cả đám đều vỗ tay. Có Tú Tài liền vỗ mông ngựa:
“Thiện Sĩ huynh không hổ là người đứng đầu Tiến Sĩ bảng.”
Dương Vân Nga mặc dù không hiểu rõ thi từ, nhưng nghe qua cũng biết ý cảnh không hề tầm thường. Gã này văn thơ rõ ràng cũng có thực tài.
Bỗng nhiên lúc này chợt có kinh biến xảy ra, một cái giọng nói nữ nhân cất lên liền phá hỏng bầu không khí:
“Sĩ ca, bài thơ này không phải là ca làm tặng cho ta sao. Tại sao bây giờ lại tặng cho người khác?"
Một cái giọng nữ nhân pha lẫn tiếng khóc nức nỡ vang lên làm cả đám người giật mình nhìn lại. Là 1 cái nữ nhân xinh đẹp đang nhìn Sùng Thiện Sĩ nói chuyện. Khuôn mặt nàng ta lúc này tỏ ra 1 bộ vô cùng đáng thương.
Có người liền nhận ra nàng hô lên:
“Đó là Mảng Thị Kính, thê tử của Sùng Thiện Sĩ.”
Dương Vân Nga nghe đến 2 chữ thê tử liền cau mày. Tên này đã có thê tử rồi còn đến đây muốn câu dẫn nàng. Ánh mắt nàng hiện ra 1 tia sát khí.
Sùng Thiện Sĩ liền giật mình đổ mồ hôi, không biết nàng ta sao lại ở đây. Hắn không muốn Thị Kính phá hỏng kế hoạch của hắn liền chắp tay lớn tiếng nói:
“Mọi người đã hiểu lầm rồi, ta và nữ nhân này hiện tại không có quan hệ gì hết, cô ta kề dao muốn m·ưu s·át ta, nên ta đã hưu cô ta, hiện tại chúng ta không còn là phu thê”
Thị Kính nghe thấy vậy liền vội vàng lao đến quỳ xuống níu lấy ống quần của Sùng Thiện Sĩ, khóc lóc nói:
“Tướng công, tất cả là hiểu lầm, ta không bao giờ muốn m·ưu s·át chàng, ta chỉ là muốn cắt râu...”
“Chát,....” 1 tiếng chát vang lên dữ dội, là Sùng Thiện Sĩ tát vào mặt của Thị Kính. Làm nàng ta té ngã ra xa. Trên mặt còn in lấy 1 dấu bàn tay đỏ tươi.
“Tiện nhân im miệng, ta là không muốn nghe ngươi giải thích.” Khuôn mặt của Sùng Thiện Sĩ lúc này vô cùng tàn ác, làm gì còn chút nào nghĩ đến tình cảm vợ chồng.
Thị Kính đau đớn, đang muốn xông đến giải thích tiếp liền bị 1 cánh tay giữ chặt lấy vai nàng. Nàng giật mình quay đầu liền nhìn thấy được người đang giữ lấy nàng chính là Võ Văn.
Võ Văn nhìn nàng khẽ lắc đầu nói:
“Hắn ta đã không còn xem ngươi là thê tử, ngươi đừng cố chấp nữa.”
Thị Kính nhìn thấy Võ Văn vội nói:
“Vũ Sinh ca, nhờ ca giải thích cho huynh ấy, ca nói chuyện nhất định huynh ấy có thể nghe lọt tai”
Võ Văn lắc đầu, đúng lúc này Sùng Thiện Sĩ nhìn thấy Võ Văn đang giữ chặt Thị Kính, hắn giống như nghĩ ra được điều gì đó xấu xa liền cười lạnh, chắp tay nói với mọi người xung quanh:
“Mọi người thấy rồi đó, 2 người này, gian phu, dâm phụ, nên nữ nhân kia mới muốn g·iết ta để được sống với gã này.”
Không khí lúc này giống như bị bùng nổ, cả đám người vang lên tiếng xì xầm chỉ trỏ. Dương Vân Nga tròn mắt, nàng đã nhận ra người mới đến kia là ai.
Thật đúng như lời tên này vừa nói, gã Tiêu Vũ Sinh này nhân phẩm tệ đến vậy. Dương Vân Nga híp mắt lại. Nàng vừa mới sinh ra 1 chút hảo cảm với Võ Văn liền muốn biến mất.
Võ Văn nheo mày, hắn lúc này có chút tức giận, tên chó c·hết họ Sùng này lại muốn gắp lửa bỏ tay người. Hắn từng bước đi đến nhìn Sùng Thiện Sĩ hỏi:
“Sùng Tiến sĩ, ngươi lúc sáng nay là ăn cơm hay sao?”
Sùng Thiện Sĩ giống như không ngờ đến câu hỏi của Võ Văn liền nhíu mày đáp: “Đương nhiên, người Tĩnh Hải Quân chúng ta, vốn lấy cơm gạo là lương thực chính.”
Võ Văn khẽ cười nhạt nói: “Vậy mà ta lại tưởng sáng nay ngươi mới ăn cứt.”
Sùng Thiện Sĩ nghe vậy liền tức giận chỉ thẳng mặt Võ Văn nói: “Ngươi là đang chửi ta”
Võ Văn lại tiếp tục đáp:
“Ngươi không ăn cứt, sao nãy giờ lại phun cứt ra khỏi mồm nhiều như vậy.”
“Phốc..” Cả trường liền vang lên tiếng cười to, nhất là Dương Vân Nga cũng không nhịn được cười lớn.
Sùng Thiện Sĩ tức giận đến đỏ mặt tía tai, chỉ mặt Võ Văn run run:
“Tiêu Vũ Sinh, ngươi đường đường cũng là Tú Tài, lại nói chuyện như người vô học như vậy.”
Võ Văn lại cười nhếch mép nói:
“Ta có là Tú Tài cũng không dám nhận cứt từ mồm của người. Không nên gắp lửa, à nhầm phun cứt vào tay người”
Cả đình lúc này tiếng cười đã lớn đến mức không thể khống chế. Sùng Thiện Sĩ lúc này chỉ muốn tìm 1 cái lỗ để chui vào. Gã Tiêu Vũ Sinh này miệng lưỡi quá độc ác. Miệng của tên này sao bỗng dưng lại tiện đến vậy.
Cao Bá Ngọc khẽ giơ ngón tay cái lên với Võ Văn cười nói:
“Tiêu huynh, nói rất hay.” Võ Văn cố gắng lục lại trí nhớ liền biết gã này là ai, Cao Bá Ngọc, tên này nhân phẩm không tệ, rất đáng kết giao.
Dương Vân Nga nhịn cười, gã Tiêu Vũ Sinh này cách nói chuyện mặc dù tục, nhưng lại rất thú vị.
Đúng lúc này bất chợt có những tiếng vỗ tay kỳ lạ vang lên, 1 tốp người mang trang phục hoàn toàn khác biệt đang đi đến. Nhìn đám người này xuất hiện, bầu không khí bỗng trở nên thinh lặng đến khác thường.
Bọn họ khác với người An Nam chủ yếu mang áo dài, bà ba, tứ thân. Những nam nhân này mang áo xẻ có khuy nút. Cao Bá Ngọc nheo mày, ánh mắt hiện lên vẻ thù địch nói:
“Người phương Bắc.”