Chương 85: Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi
C85: Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi
Theo sừng giao bị Võ Văn chém đứt rời, 1 cột huyết tương liền xộc thẳng lên trời. Cùng lúc linh khí trên người Mãng Giao nhanh chóng bị xói mòn ra bên ngoài.
Mãng Giao đau đớn gầm thét liên tục quằn quại, dường như không tin vào những gì vừa xảy ra.
Võ Văn từ 1 đao thất bại trước đã có tính toán qua về cường độ nơi nghịch lân của nó. Chỗ đó tuyệt đối không thể nào là nhược môn của Mãng Giao.
Nhưng đến cả mắt cũng không phải thì có lẻ là 1 nơi khác, là đuôi sao? càng không thể nào. Mãng Giao vẫy đuôi vô cùng ung dung, nói rõ là nó cũng không sợ.
Mãng Giao trí tuệ không bình thường. Muốn biết nhược môn của nó, Võ Văn lúc này liền có suy nghĩ đặt bản thân hắn vào nó. Nếu hắn là Mãng Giao sẽ để nhược môn ở chỗ nào. Vừa né tránh, đầu óc lại không ngừng liên tục tính toán.
Cùng lúc lại nhìn đến Mãng Giao cắn tới vài lần. Hàm của nó luôn cố ý mở rộng đến tối đa, dường như muốn che lấp đi tầm nhìn 1 bộ vị nào đó. Mi tâm Võ Văn lúc này liền phát ra tia sáng, nhập thần tọa chiếu hiện. Đầu óc rơi vào trạng thái không minh, ngay lập tức linh động nhận ra. Là nơi đó.
Đúng vậy, vì Mãng Giao nó vô cùng tự tin trí tuệ của mình, nơi lộ liễu nhất, nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nhược môn của nó. Nó chính là để nhược môn của mình ở Sừng.
Võ Văn liền tương kế tựu kế, đánh lừa nó chém qua 1 đao. Cuối cùng đắc thủ. 1 kế này có thể thành công một phần cũng nhờ vị trí sừng giao cũng kế cận nghịch lân nơi cổ. Nếu là 2 vị trí cách biệt xa, hắn phải suy tính cách khác.
Mãng Giao lúc này đau đớn, cơ thể như bị rút nước liền nhỏ đi một vòng. Khí tức vô cùng hư nhược. Từng miếng lân phiến lúc này liền trở nên ảm đạm vô quang giống như tùy thời đều có thể bong tróc rơi xuống.
Nó lúc này đã cảm thấy được hơi thở t·ử v·ong đè nặng. Ý chí cầu sinh của nó liền thúc đẩy nó chạy trốn. Chỉ cần có thể chạy về địa bàn của nó. Cái nhân loại này không có khả năng g·iết nó.
Mãng Giao trừng Võ Văn bằng ánh mắt căm hận đến xương tủy, sau đó liền nén đau quay đầu trườn mạnh đi. Nhưng tốc độ rõ ràng đã chậm hơn trước rất nhiều.
Võ Văn chống lấy Liệt Thiên thở hổn hển. Khác với 2 lần trước vung ra Nghịch Lưu hắn liền như rút cạn sức mạnh trong cơ thể. Thì lúc này sau khi song trọng đột phá, khí lực thể phách đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Sau khi phát ra 1 đao kia, tinh lực vẫn còn tại. Hắn hít sâu 1 hơi. Điên cuồng đuổi theo Mãng Giao.
Đầu Mãng Giao này muốn mạng của hắn. Võ Văn là kẻ khoái ý ân cừu, có thù tất báo. Nhất định không muốn bỏ qua.
Đao Mang liên tục chém đến. Quả nhiên lúc này lân phiến trên người Mãng Giao không có linh lực chèo chống đã yếu đi rất nhiều. Một đao Võ Văn chém qua liền cắt rơi lấy mấy phiến lân giáp. Đao mang găm vào trong huyết nhục của nó.
Mãng Giao gầm lên đau đớn, ánh mắt căm phẫn nhìn về phía Võ Văn, nhưng nó biết bản thân lúc này vô cùng suy yếu, không thể làm khó Võ Văn, điên cuồng quẫy người nén đau tiếp tục trườn đi.
Võ Văn lúc này đã chém đến nghiện rồi. Theo từng miếng cốt nhục của Mãng Giao bị hắn chém rơi. Võ Văn biết được, kiên trì thêm 1 nén nhang nữa, Mãng Giao nhất định sẽ bị hắn chém c·hết tươi.
Võ Văn trút hết linh lực vào Liệt Thiên chém đến liên tục không ngừng nghĩ. Nhưng lúc này lại thêm dị biến xảy ra. Đao của Võ Văn chém vào mang của Mãng Giao.
Lúc này 2 cái mang rắn chợt mở rộng ra, 1 tiếng ‘bụp’ lớn vang lên, cùng lúc 1 luồng xú khí màu tím từ mang của Cự Mãng tràn ra bên ngoài như điện xẹt, bao trùm lấy toàn bộ không gian.
Võ Văn không kịp phòng bị liền hút vào phải 1 hơi sâu. Hắn giật mình, lập tức bế khí nhưng đã không kịp, xú khí đã kịp xâm nhập vào trong tâm mạch hắn. Hắn không nghĩ đến Mãng Giao vẫn còn một chiêu này.
Trong phút chốc đại não Võ Văn liền trở nên tê rần, Nhị Khiếu không còn rung động, toàn thân run lẩy bẩy, cơ thể cứng đờ lại. Mãng Giao nhanh chóng liền chớp lấy thời cơ, cuộn chặt lấy cơ thể Võ Văn ép chặt lại.
Xương cốt Võ Văn lúc này liền vang lên tiếng rôm rốp vỡ vụn. Hắn đau đớn gầm lên, cổ họng phun ra máu tươi. Thế cục lần nữa lại chuyển biến 180 độ.
Bóng mờ nơi thí luyện tràng nhìn thấy tức giận nói:
“Tiểu tử này kinh nghiệm chiến đấu vẫn là còn thiếu hỏa hầu.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Con tiểu Giao này cũng đủ hung ác, lại tự chấn vỡ Xà Đảm của mình.”
.......
Võ Văn toàn thân như 1 cái huyết nhân cố gắng chống đỡ. Nhưng lúc này hắn đã rơi vào thế gọng kiềm tuyệt đối. Bế tắc toàn diện.
Qua 2 cái hơi thở, cảm nhận được trên cơ thể, không còn 1 cái xương cốt nào toàn vẹn, Võ Văn ánh mắt có chút tuyệt vọng. Có chút hối hận, bản thân tập trung ngàn lần, vạn lần, lại vì 1 phút chủ quan liền dẫn đến kết cục này. Lúc này chỉ có thể tự trách bản thân.
Mãng Giao lúc này liền ngửa đầu ngâm khiếu. Nó cuối cùng thắng. Từ ban đầu nó cũng không nghĩ đến chiến đấu với 1 cái nó xem như sâu kiến, thấp hơn nó quá nhiều về tu vị như thế này lại gần như bỏ mạng.
Nhưng đến cuối cùng nó lại có thể quay ngược chiến thắng. Mặc dù là chiến thắng rất thảm.
Nhưng Mãng Giao chưa kịp mừng đuọc lâu, cùng lúc nó ngửa đầu ngâm lớn, 1 thanh đại kiếm không biết từ nơi nào liền ngang trời xuất thế xỏ xuyên qua cổ họng của Mãng Giao. Đại kiếm khuấy ra 1 cái lỗ lớn, sau đó lại đâm qua xuyên thẳng đại não của nó.
Mãng Giao mắt trắng dã, thân thể từ từ rơi xuống, có thể thấy sinh cơ của nó đang tan biến dần dần. Ánh mắt của nó lộ ra 1 cỗ không cam lòng. Nó cực khổ chiến đấu đến lúc này lại có 1 kẻ ở bên cạnh trục lợi. Cỗ lực lượng này rõ ràng vẫn chưa đạt đến Đan Cảnh. Nhưng lúc này đối với nó lại chính là nhất kiếm đoạt mạng.
Theo cơ thể Mãng Giao rơi đi, thân thể Võ Văn cũng bị buông lỏng ra, rơi xuống. Nhưng toàn thân hắn lúc này nhấc không lên nỗi 1 tia khí lực. Chỉ có thể để cơ thể rơi đập vào nền đất.
Đầu óc hắn lúc này vẫn còn lưu lại 1 tia thanh tỉnh tự hỏi là có người ra tay cứu hắn hay sao.
Nhưng chưa kịp vui mừng, 1 tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới, giọng nói lạnh lẽo đùa cợt cất lên làm tâm thần Võ Văn run rẩy liên hồi:
“Tiêu Vũ Sinh, mấy ngày nay không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ.”
Theo đó 1 cái thân ảnh mặc hoàng bào dần hiện ra, ở bên ống tay phải lúc này bay phấp phới lủng lẳng không hề có cánh tay. Trên miệng hắn ta treo nụ cười tàn độc, nham hiểm tận cùng.
Lại là Lý Hiển. Tâm Võ Văn chợt lạnh ngắt. Hắn biết lúc này liền xong. Đừng nói lúc toàn thịnh hắn cũng phải tập trung hết sức để đối phó Lý Hiển. Lúc này cơ thể không nhấc ra nỗi khí lực thì không cần nói.
Hắn không hiểu tại sao Lý Hiển không để Mãng Giao bóp c·hết hắn. Nhưng sau đó đầu óc liền linh động ngộ ra. Lý Hiển là đang mơ ước đồ vật trên người hắn.
Quả nhiên Lý Hiển lúc này liền đi đến, bóp chặt lấy cổ của Võ Văn nhấc lên. Hắn ngửa đầu cười lớn châm chọc:
“Tiêu Vũ Sinh, ngươi trước đó không phải liền oai phong lắm sao, bây giờ trước mặt ta, ngươi khác gì một con chó sắp c·hết không?”
Võ Văn ánh mắt lạnh ngắt, không hề đáp lại. Lý Hiển tức giận, liền đấm 1 đấm vào ngực của Võ Văn. Làm hắn tức thì liền phun ra 1 ngụm huyết dài. Võ Văn khống chế bản thân không rên lên 1 tiếng. Lý Hiển thấy vậy liền cười:
“Quả nhiên đủ cứng rắn, Tiêu Vũ Sinh, ta cho ngươi 1 cái cơ hội, chỉ cần dập đầu cầu xin ta tha mạng. Sau đó nói cho ta biết toàn bộ bí mật của ngươi, ta sẽ nhân từ tha cho ngươi 1 mạng. Lúc đó cả 2 bên buông bỏ hết thù hận, thù 1 tay này ta cũng không tính toán với ngươi. Ngươi thấy sao?”
Võ Văn cười lạnh, bỏ qua thù hận, đúng là chuyện cười. Võ Văn hấp háy môi hỏi:
“Ngươi nói là thật?”
Lý Hiển cười thầm, liền nói:
“Đương nhiên, ta đường đường thái tử 1 nước chả lẻ lại nói chơi.”
Võ Văn làm điệu bộ mừng rỡ, sau đó nói:
“Được, ngươi dựa sát vào đây.”
Lý Hiển trong lòng liền mừng muốn điên. Nhưng có lòng đề phòng Võ Văn, liền giữ 1 khoảng cách nghiêng tai lắng nghe.
Võ Văn cong miệng cười nói:
“Đi c·hết mẹ mày đi thằng ngu.”