Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Mộng Giả

Chương 86: Bàn điều kiện




Chương 86: Bàn điều kiện

C86: Bàn điều kiện

Lý Hiển tức giận, một cái bạt tai đánh đến, khuôn mặt Võ Văn tức thì bị ấn lên 5 cái dấu tay đỏ tươi. Gò má sưng vù, có vài cái răng rơi ra ngoài.

Nhưng có thể thấy cái bạt tai vừa rồi Lý Hiển đã nương tay, nếu hắn ra tay toàn lực đầu của Võ Văn đã b·ị đ·ánh nổ.

Võ Văn không phải chưa nghĩ qua việc lừa dối Lý Hiển để kéo dài thời gian chữa lành thương thế.

Lý Hiển lúc này bề ngoài thì tỏ ra 1 bộ ăn chắc nhưng ánh mắt lại liên tục không ngừng soi sét thân thể của hắn. Chỉ cần hắn có dị động bình phục.

Sẽ lại lần nữa ra tay đánh phế hắn. Hắn có thể cảm nhận rất rõ điều này. Nên thay vì nhiều lời mất thời gian chuốc thêm đau đớn vào người, hắn quyết định chọc điên Lý Hiển để trong lòng cảm thấy vui vẻ. Đó là tính cách của Võ Văn.

Lý Hiển cười lạnh nói:

“Tiêu Vũ Sinh, cứng rắn lắm, để ta xem mất đi 1 cánh tay, miệng của ngươi có còn cứng như vậy không?” Nói rồi Lý Hiển liền huy kiếm chém đến cánh tay phải của Võ Văn. Chính là muốn báo đi mối thù đứt tay phải.

Võ Văn nhíu mày nhưng cơ thể hắn lúc này không nhấc ra nỗi 1 tia khí lực để tránh né. Chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm sắp hạ xuống.

Nhưng ngay lúc này lại có kinh biến xảy ra. Theo 1 tiếng tranh minh vang lên, ở phía sau gáy của Lý Hiển, liền có 1 thanh kiếm màu lam đâm tới. Tốc độ không hề chậm.

Lý Hiển giật mình, liền nhanh chóng nhảy qua 1 bên tránh nè, hắn quay người liền nhìn thấy người đến là ai, khuôn mặt hắn đanh lại, ánh mắt phát ra từng tia sát khí:

“Lại là ngươi.”

Người đến không ai khác, chính là Dương Vân Nga. Nàng ta lúc này khuôn mặt đổ mồ hôi liên tục. Nội lực phập phồng. Nói rõ vừa mới chạy hết tốc lực để đến đây. Vừa thấy cảnh này liền vội vàng ra tay.



Lý Hiển thực sự tức giận, cũng là vì cái nữ nhân này mà lần trước hắn mới không kịp g·iết Võ Văn lúc đối phương ngộ đạo, kết cục là bị ăn thua thiệt thất bại mà mất đi 1 cánh tay.

Nữ nhân này giống như âm hồn bất tán. Lần này lại xuất hiện.

Dương Vân Nga nhìn thấy Lý Hiển, không hề nao núng, lại lần nữa xông lên, lam kiếm liên tiếp tạo ra nhiều cái bóng ảnh lấp lóe, có thể thấy rõ sở trường của Dương Vân Nga chính là khoái kiếm.

Nhưng kiếm pháp của Dương Vân Nga đối với Lý Hiển không khác nào trẻ con múa kiếm trước mặt người lớn. Lý Hiển nhìn nàng cười lạnh:

“Ta chính là vì thưởng thức nhan sắc của ngươi, nhiều lần tha ngươi 1 mạng, ngươi nghĩ là ta không dám g·iết ngươi sao?”

Lý Hiển vung kiếm, 1 kiếm này cực kỳ trầm, lực đạo rất mạnh. Kiếm của hắn vừa v·a c·hạm vào kiếm của Dương Vân Nga, 1 luồng xung lực liền truyền vào đôi tay của nàng, bàn tay liền có cảm giác đau rát, lam kiếm văng khỏi tay. Đây là dĩ trọng phá khoái.

Chưa dừng ở đó, xung lực lại tiếp tục đánh vào trong nội thể của nàng, Dương Vân Nga đau đớn, cổ họng phun ra 1 ngụm máu tươi. Té rơi đập xuống nền đất.

Võ Văn nhìn thấy cảnh này, tâm thần liền trở nên hốt hoảng vội nói:

“Đậu Na, chạy đi, đừng lo cho ta, lập tức chạy đi.”

Dương Vân Nga nghe thấy nhưng liền bỏ lời nói của Võ Văn ngoài tai, từ từ ngồi dậy, lau đi v·ết m·áu nơi khóe miệng.

Lúc này nội thể của nàng bỗng phát ra 1 tiếng vang lớn.

Trong đan điền tức thì như có cái gì đó bị chấn vỡ ra. Linh lực trong cơ thể nàng như hồng thủy phá vỡ đê, nhanh chóng lao mạnh khắp toàn thân kinh mạch, khí tức đang điên cuồng bành trướng lên. Nhất cử liền từ Võ Sư Cực Chân bước vào Đại Tông Sư sơ kỳ.

Lý Hiển nhìn thấy cảnh tượng này, hơi chút giật mình, nữ nhân này vậy mà lại dám mượn nhờ lực lượng của hắn phá vỡ bình cảnh. Đảm phách không tệ. Nhưng sau đó hắn lại ngửa đầu cười lớn:

“Hừ, quả nhiên ta có ‘Đế’ mệnh trong người, ông trời sẽ không bạc đãi ta. Ha ha ha.” Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Dương Vân Nga, phát ra vẻ thèm thuồng, dâm quang thô thiển.



Dương Vân Nga đã bước vào Đại Tông Sư, hắn đã không có gì phải cố kị nữa, quyết tâm phải có được nguyên âm của nàng ta.

Ánh mắt của hắn làm lông tơ toàn thân Dương Vân Nga trở nên dựng đứng. Như bị ngàn con kiến bò khắp toàn thân.

Võ Văn biết chuyện chẳng lành liền hô lớn:

“Đậu Na, ngươi mau chóng chạy, nếu ngươi không chạy, ta sẽ lập tức t·ự v·ẫn.”

Võ Văn đã nhìn ra ý đồ của Lý Hiển, hắn thà c·hết, cũng không muốn thấy cảnh Dương Vân Nga vì hắn mà bị Lý Hiển làm nhục.

Dương Vân Nga nghe thấy lời nói Võ Văn liền kinh hãi. Chưa biết nên làm gì. Lời nói của Lý Hiển liền vang ở bên tai:

“Chạy được sao?” Dương Vân Nga giật mình, ngay lập tức đánh qua. Nhưng bàn tay của nàng tức thì liền bị ma trảo của Lý Hiển chụp lấy.

Lý Hiển không một chút thương hoa tiếc ngọc liền bẻ gập tay nàng. Một tiếng ‘Răng rắc’ giòn tan vang lên.

Dương Vân Nga thốt lên 1 tiếng đau đớn đến tận tâm can. Mặc dù nàng ta lúc này đã bước vào Đại Tông Sư nhưng chênh lệch giữa nàng và Lý Hiển vẫn còn quá lớn. Không thể bù đắp. Rất nhanh liền bị hắn khống chế.

Lý Hiển bàn tay bóp mạnh vào yết hầu của Dương Vân Nga nâng lên, ánh mắt lúc này nhìn chòng chọc Võ Văn, cười lạnh nói:

“Tiêu Vũ Sinh, mau chóng nói ra cho ta biết bí mật của ngươi, công pháp tu luyện, công pháp đoán thể, đại đao kia ngươi từ đâu mà có, tất cả, nếu không ta liền sẽ hãm h·iếp cô ta ở đây, trước mặt ngươi, cho ngươi biết cái gì gọi là lạc thú”

Võ Văn tức giận gằn lên:



“Ngươi, bắt nạt một cái nữ nhân, ngươi đáng mặt nam nhi sao?” Trong người hắn lúc này đang điên cuồng sử dụng Thái Dương lực chữa trị, nhưng tốc độ trị thương vô cùng chậm. Chính là không cách nào kịp.

Lý Hiển cười lạnh, bàn chân nhanh chóng vung lên. Nhưng cước pháp của hắn vô cùng tinh chuẩn, không cắt qua người chỉ cắt qua lớp áo gần vai của Dương Vân Nga. Lộ ra 1 bờ vai và cánh tay như ngọc sứ vô cùng xinh đẹp, cảnh xuân hé lộ. Lý Hiển cười tàn độc:

“Tiêu Vũ Sinh, ta cho ngươi 2 cái hơi thở, nhanh chóng nói ra không ta liền cắt hết quần áo của cô ta.”

Nói rồi, hắn lại vung cước, bờ vai và cánh tay bên còn lại cũng tức khắc lộ ra bên ngoài.

Lại thêm 1 cước liền lộ ra nửa đôi gò bồng đảo mê người. Nhìn gần 1 chút liền làm Lý Hiển cảm thấy ý loạn thần mê, hít thở không thông.

Hương thơm xử nữ tỏa ra. Một cỗ tà hỏa không cách nào kiềm chế trong người Lý Hiển bùng phát lên.

Dương Vân Nga lúc này cảm giác vô cùng tủi nhục, toàn thân run rẩy, ánh mắt đầy căm phẫn hiện ra vẻ quyết liệt, nàng há miệng muốn cắn lưỡi tuyệt khí. Nhưng ngay tức khắc liền bị Lý Hiển chấn vào thiên linh cái, lập tức cúi đầu b·ất t·ỉnh. Lý Hiển cười lạnh:

“Ở trong tay ta, còn muốn t·ự s·át, ngươi đừng có mơ.”

Võ Văn nhìn thấy cảnh này không còn cách nào khác. Liền mở miệng nói:

“Dừng lại, ta nói cho ngươi.”

Võ Văn biết cho dù có nói ra, chưa chắc Lý Hiển đã buông tha cho Dương Vân Nga, nhưng hiện tại hắn không còn cách nào khác kéo dài thời gian.

Lý Hiển cười lạnh, lại vung chân cắt đi vải che trên bắp đùi của Dương Vân Nga, cảnh xuân lại lộ ra ngoài. Hắn mỉa mai nói:

“Nói nhanh đi Tiêu Vũ Sinh.”

Võ Văn mắt hiện hàn ý, gằn giọng nói:

“Lý Hiển buông ra nàng ta, ta sẽ nói cho ngươi biết, còn không nàng ta cho dù bị ngươi hãm h·iếp, ta dù có c·hết cũng không hé ra 1 lời”

Lý Hiển giật mình quay đầu nhìn Võ Văn, nhìn vào ánh mắt kiên định của Võ Văn, hắn biết đây chính là ranh giới cuối cùng của đối phương. Hắn rất nhanh liền ra quyết định, bàn tay thả ra Dương Vân Nga, cười nhạt:

“Tốt, ta thả người, ngươi mau nói.”