Chương 80: Tập sát, lại chạy trốn
C80: Tập sát, lại chạy trốn
Võ Văn nheo mày, âm thầm tính toán, đây quả là 1 cái cơ hội mà trời ban cho bọn hắn.
Nếu cuộc chiến giữa 2 đầu quái vật này, Thanh Loan là kẻ chiến thắng thì cho dù nó có trọng thương, Võ Văn cũng không dám liều lĩnh làm càn.
Con quái này nó có thể bay đấy, muốn chạy thoát khỏi nó, 10 phần cơ hội liền c·hết 9. Nhưng nếu Giao Mãng chiến thắng thì đó là chuyện khác. Đầu quái vật này ưu thế của nó cũng không phải là di chuyển.
Võ Văn nhanh chóng ra quyết định, sau đó trao đổi với 4 người kia.
Cả 4 người nghe thấy mắt liền trợn, không nghĩ đến Võ Văn lại nghĩ đến việc c·ướp thức ăn từ trong miệng cọp.
Nhưng tức khắc cả đám đều không hề cảm thấy băn khoăn mà gật đầu đồng ý. Cầu phú quý trong nguy hiểm, đây chính là đạo lý. Đan quả đấy, cả đời bọn họ cũng chưa chắc có cơ hội lần thứ 2. Bọn họ đều trưởng thành từ trên chiến trường, đảm phách rất lớn.
Lại nhìn đến cuộc chiến của 2 đầu quái vật, Thanh Loan vùng vẫy hết sức cũng không cách nào thoát khỏi Mãng Giao siết chặt.
Mãng Giao lúc này cho dù vảy tróc thịt bong cũng không chịu buông ra. Vô cùng lỳ lợm. Cục diện dần rất rõ ràng. Thanh Loan khí tức càng lúc càng mỏng manh, toàn bộ cơ thể bị vặn nát, đã sắp tới biên giới.
Thanh Loan lúc này liền cảm thấy không cam lòng. Nó ban đầu vốn dĩ là chiếm ưu thế, lúc này lại rơi vào tình cảnh này. Trong ánh mắt nó chứa đầy hận ý. Thà c·hết chứ không để Mãng Giao được như ý nguyện.
Một luồng băng tinh nhanh chóng tập trung nơi cuống họng Thanh Loan, muốn phóng ra ngoài. Mặc dù nó lúc này không thể mở miệng ra được, nhưng nó đã quyết cho dù có nổ nát đầu, cũng phải kéo Mãng Giao cùng c·hết theo.
Quyết định tự tận cũng phải nổ nát nghịch lân của Mãng Giao. Nhưng Mãng Giao nó vô cùng ranh ma xảo quyệt.
Ngay lúc Thanh Loan đông kết băng lực, nó ngay tức khắc liền thả lỏng nghịch lân, lách nhẹ đầu 1 cái liền trượt thoát ra khỏi mỏ của Thanh Loan.
Nhanh như chớp lại xoay đầu cắn mạnh vào cổ của Thanh Loan.
Băng tinh nơi cuống họng Thanh Loan chưa kịp đông kết liền bị cú táp này làm cho sụp đổ.
Võ Văn nhắm chuẩn thời cơ lúc này liền hô:
“Lên.” 5 cái bóng người theo hắn hiệu lệnh ngay lập tức liền xông thẳng đến Đan Thụ, vận hết tốc độ bình sinh.
Mãng Giao nhìn thấy 5 cái bóng người xông lên Đan Thụ, ánh mắt nó hiện rõ từng tia máu đỏ tươi.
Nó lưỡi rất nhạy bén, ban đầu đã phát hiện mùi của những con chuột này. Nhưng vì nhận ra đám nhân loại này thực lực rất yếu liền tạm thời bỏ qua mà tập trung đối phó Thanh Loan.
Không nghĩ đến những con chuột này lại dám thừa cơ nó và Thanh Loan cắn g·iết lẫn nhau nhảy ra trộm quả. Ánh mắt nó gằn lên từng tia máu.
Nhưng lúc này nó chỉ có thể cắn chặt cổ Thanh Loan không thể buông. Lúc này nếu nó buông Thanh Loan ra, mọi tính toán của nó đều đổ sông đổ bể. Đây là cơ hội tốt nhất để nó diệt trừ thiên địch mạnh nhất của nó trong Linh Cảnh.
Miệng nó càng cố gắng cắn chặt hơn, đã quyết định chỉ cần Thanh Loan tắt thở, tiếp theo sẽ đến tử kỳ của đám người này.
Võ Văn cũng đã tính toán qua những điều này. 5 cái thân ảnh thoăn thắt leo lên Đan Thụ. Rất nhanh mỗi người đã xác định được vị trí Đan quả nhanh chóng chém rơi. Rõ ràng đã có tính toán từ đầu.
Thanh Loan lúc này sinh mệnh đã đi đến cuối nhưng vẫn cố gắng vùng vẫy. Mãng Giao lúc này ánh mắt nhìn 5 người đã hái xong Đan quả chuẩn bị chạy trốn, trong lòng liền có chút nóng nảy.
Võ Văn đã tính toán qua thời gian. Mỗi người sau khi hái xong Đan Quả liền ngay lập tức chạy, chắc chắn sẽ có đủ thời gian để chạy thoát.
Nhưng đúng lúc này liền có kinh biến xảy ra. Có 4 cái thân ảnh ở phụ cận cũng đột nhiên xuất hiện đoạt lấy 4 mai Đan Quả còn lại. Chính là 4 người Ngô Xương Văn, Lữ Đường, Đinh Bộ Lĩnh, Nguyễn Bặc.
Trong chớp mắt cả 9 mai Đan Quả đều bị hái rơi. Võ Văn giật mình, không nghĩ đến còn có 4 tên này tính toán đợi sẵn.
9 cái thân ảnh sau khi cầm lấy Đan Quả vào tay, ngay lập tức không suy nghĩ liền phân ra 9 hướng mà chạy. Bọn họ không hẹn nhưng đều có chung 1 ý nghĩ, đến sau đó nếu Mãng Giao đuổi theo ai, liền xem như kẻ đó bị xui xẻo. 8 người còn lại nhờ đó sẽ có cơ hội chạy thoát.
Nhưng sự việc chưa dừng ở đó. Đỗ Cảnh Thạc vừa chạy ra được 1 đoạn ngắn tức khắc liền có 3 cái thân ảnh nhảy bổ ra t·ấn c·ông hắn.
Bất thình lình chính là 3 huynh đệ Nguyễn Gia. Đỗ Cảnh Thạc thiếu lòng đề phòng, song quyền nan tứ thủ, ngay lập tức liền b·ị đ·ánh trọng thương, Đan quả rơi khỏi tay. Toàn thân bị chấn rơi đập xuống đất.
Ở bên cạnh đó Phạm Bạch Hổ cũng không tránh khỏi, có 2 thân ảnh nhảy ra tập sát hắn. Không nghĩ đến lại là Dương Huy và Kiều Thuận. 2 kẻ này không biết từ lúc nào lại thông đồng lẫn nhau.
Thực lực 2 kẻ này cũng không thua kém Phạm Bạch Hổ là bao. Phạm Bạch Hổ nhanh tay đỡ được 1 kiếm của Dương Huy lại ăn phải 1 thương của Kiều Thuận vào mạn sườn.
Trong 1 hơi thở, 2 người Đỗ Cảnh Thạc và Phạm Bạch Hổ ngay lập tức đều rơi vào trọng thương.
Võ Văn nhìn thấy cảnh này trong ánh mắt phát ra tia lửa, không suy nghĩ liền quay người phóng đến. Liệt Thiên đi ra khỏi đan điền, xoay một vòng liền rơi vào tay của Võ Văn. Hắn lúc này đã vô cùng tức giận.
3 cái huynh đệ Nguyễn Gia đắc thủ, chưa kịp vui mừng. Liền nhìn thấy thân ảnh Võ Văn như hung thần phóng đến. Chỉ riêng khoản tốc độ liền làm cả 3 sợ mất mật. Tự hỏi gã này rốt cuộc là ai sao có thể nhanh đến vậy.
Cả 3 huynh đệ không dám chủ quan, ngay lập tức kết trận, dương v·ũ k·hí lên đón đỡ.
Nhưng Võ Văn lúc này chỉ đơn thuần phóng qua 1 cái đao quang từ xa, bình trướng phòng thủ của 3 huynh đệ kết lại giống như giấy mỏng liền bị một đao của hắn dễ dàng xé rách.
3 cái huynh đệ phun máu, thổ huyết, cơ thể chấn động mạnh, có thể nghe thấy tiếng kinh mạch như muốn vỡ nát ra.
Cả 3 người kinh hãi, đây là sức mạnh gì, 1 đòn đánh từ khoảng cách xa đến 20 trượng mà cả 3 người hợp sức lại cũng không có khả năng chống cự. Tên này rốt cuộc là ai. Cả 3 khuôn mặt lúc này trắng bệch không còn giọt máu.
Võ Văn nhanh tay chụp lấy mai Đan Quả đang rơi. Lại quay người lần nữa nhìn đến 2 người Kiều Thuận, Dương Huy mà chém đến.
2 người này nhìn thấy thảm cảnh của 3 huynh đệ Nguyễn Gia, liền cảm thấy ớn lạnh, ngay lập tức phối hợp làm ra phòng thủ, nhưng số phận 2 người này không khác huynh đệ Nguyễn Gia là bao. Ngay lập tức thổ huyết, nội tạng dập nát, té đập ra xa.
Dương Huy ăn phải một đao này, trong lòng lúc này chợt nhận ra, tại sao 2 người Phạm Bạch Hổ, Đỗ Cảnh Thạc lại sống c·hết muốn đi theo kẻ này đến vậy. Hắn ta quá mạnh. Quá mức kinh khủng.
Lại 1 mai Đan quả rơi vào tay Võ Văn.
Đúng lúc này 1 tiếng gầm lớn vang lên làm cả đám người giật mình sợ hãi. Võ Văn quay đầu nheo mày. Đầu Mãng Giao kia lúc này vậy mà đã bức tử thành công Thanh Loan. Ánh mắt nó vô cùng khát máu nhìn đến nơi này, thân ảnh nhanh chóng phóng đến.
Võ Văn ngay tức khắc làm ra quyết định, phóng người đến xách lên 2 người Đỗ Cảnh Thạc, Phạm Bạch Hổ. Sử dụng hết tốc độ bình sinh mà phóng đi.
Nhưng sau đó Võ Văn liền nheo mày nhìn thấy Mãng Giao vậy mà cũng xoay người đuổi theo hắn. Trực tiếp bỏ qua 5 người đang nằm trên mặt đất kia.
Khuôn mặt Võ Văn trở nên nghiêm túc. 'Dương’ tự ngay tức khắc hiển hiện, phóng lên trên đỉnh đầu. Cả người Võ Văn lúc này tràn ngập hỏa năng. Tốc độ tăng lên tối đa.
......
Triệu Khuông Dẫn bị quang năng của quả cầu chấn cho thổ huyết văng ra xa.
Hắn khó khăn nén đau ngồi dậy. Khuôn mặt Triệu Khuông Dẫn lúc này trầm lại. 2 quả quang cầu này năng lực phòng thủ không nghĩ đến đã đạt đến Đan Cảnh. Hắn dùng hết mọi cách cũng không có cách nào đưa tay vào bên trong.
Cao Bá Ngọc ở bên cạnh nhìn thấy liền quan tâm nói:
“Ta thấy ngươi đừng tốn công vô ích nữa.”
Triệu Khuông Dẫn im lặng không đáp. Tiếp tục điều tức muốn thử lại lần nữa. Đồ vật này đối với hắn chính là cấp thiết, hắn không muốn cứ như vậy liền bỏ qua.
Lại nói đến Triệu Khuông Dẫn nhìn thấy Cao Bá Ngọc ban đầu liền không hề có ý nghĩ g·iết kẻ này, 1 phần vì Cao Bá Ngọc là huynh đệ của Võ Văn. Thứ 2 hắn cảm thấy trên người Cao Bá Ngọc dường như chứa cái gì đó xú khí rất nặng. Nếu g·iết kẻ này cũng sẽ mang lại cho hắn vô tận phiền phức.
Đây là trực giác của hắn. Hắn trước giờ luôn tin vào trực giác của mình.
.....
Võ Văn lúc này lưng thấm mồ hôi. Đầu Mãng Giao kia vậy mà quyết tâm không bỏ qua hắn. Nhất là khi hắn mở ra ‘Dương’ tự, đầu Mãng Giao kia nhìn thấy liền giống như bị điên rồi, không để ý đến thương thế trên người, càng tăng tốc độ đuổi theo.
Võ Văn không hề biết đối với yêu thú hệ Hỏa, ‘Dương’ tự chính là thứ mà bọn chúng khao khát thèm muốn nhất. Chính vì vậy khi Mãng Giao nhìn thấy ‘Dương’ tự của Võ Văn liền trở nên mất khống chế mà liều mạng đuổi theo.
Phạm Bạch Hổ lúc này nhìn thấy Mãng Giao đã đến càng lúc càng gần, trong lòng đã có quyết định liền nói:
“Tiêu công tử, buông ra chúng ta, công tử nhất định có thể chạy trốn.”