Chương 79: Mãng Giao tâm cơ
C79: Mãng Giao tâm cơ
Ở một nơi khác chệch về hướng Đông Bắc, Linh Cảnh
Triệu Khuông Dẫn mang theo 2 cái nữ nhân rơi xuống 1 cái hang sâu. Trên tay Triệu Khuông Dẫn lúc này mang theo 1 cái đồ vật hình tròn kim loại, nhìn có phần giống đồng hồ quả lắc thời hiện đại.
Triệu Khuông Dẫn dường như không một chút quan tâm đến Đan quả, hắn để tâm chính là chuyện khác.
Triệu Khuông Dẫn nhẹ hỏi:
"Hiểu Minh, Hiểu Ngọc, 2 muội nói thứ đồ vật đó chính là ở nơi này sao?”
2 cái nữ nhân liền đáp:
"Đúng vậy, Nguyên Lãng ca ca, theo ‘La bàn định tính’ của Thiên Nhân người đưa, nó chính là ở đây.”
Triệu Khuông Dẫn khẽ cười:
"Tốt lắm, nếu thực sự vật đó ở nơi này, lấy được nó đưa cho 'Thiên nhân’ người, bọn họ nhất định sẽ cho ta 1 phần Thiên không tuyệt người.”
2 nữ nhân nghe vậy, ánh mắt hiện vẻ vui vẻ. Nữ nhân Hiểu Ngọc khuôn mặt nhợt nhạt khổ sở nói:
“Nguyên Lãng ca ca, ngươi không cần phải vì ta mà khổ sở suy tính như vậy.”
Triệu Khuông Dẫn ánh mắt ôn nhu, khẽ vuốt ve mái tóc của Hiểu Ngọc nhẹ nhàng nói:
“Nha đầu ngốc, đối với ta, trên đời này không có gì trân quý hơn sinh mệnh của tỷ muội ngươi.”
2 cái nữ nhân nghe thấy vậy trong lòng liền cảm thấy ngọt như đường, khuôn mặt trở nên phím hồng. Càng dựa sát vào người Triệu Khuông Dẫn.
Như có điều thắc mắc, Hiểu Minh liền hỏi:
“Nguyên Lãng ca, rốt cuộc là đồ vật gì, lại làm cho Thiên Nhân người chú trọng đến vậy.”
Triệu Khuông Dẫn nhíu mày sao đó liền trầm tư nói:
“Ta thực chất cũng không rõ nó là thứ gì cụ thể, nhưng muội đã từng nghe qua về Xạ Nhật Cung chưa?”
Hiểu Minh ngẩn ra: “Xạ Nhật Cung, chẳng phải là cung tên ở trong truyền thuyết mà Hậu Nghệ dùng để bắn rụng mặt trời sao? Chẳng lẻ bên dưới này là thứ đó?”
Triệu Khuông Dẫn cười nhạt:
“Đương nhiên là không phải, ta chỉ nghe thoáng qua là thứ bên dưới chính là đồ vật có thể so với Xạ Nhật Cung, nhưng có lẻ đó chỉ là chuyện đồn thổi lên cho vui mà thôi.”
2 tỷ muội ngẩn ra, sau đó khẽ cười.
Đi vào hang sâu, lúc này không gian bỗng hắt lên 1 tầng ánh sáng xanh nhè nhẹ. Triệu Khuông Dẫn khẽ nhìn, ánh sáng này lại chính là do Dạ Minh Châu phát ra. Nơi đây được khảm đầy Dạ Minh Châu. Con đường bằng phẳng, rõ ràng đã có người kiến tạo qua.
Càng đi vào sâu bên trong linh khí càng trở nên dày đặc. Ánh mắt Triệu Khuông Dẫn nhìn sâu vào bên trong. Nơi đó liền xuất hiện từng cái bậc thang bằng đá.
Cảm giác không an tâm, Triệu Khuông Dẫn nhẹ giọng nói với 2 người Hiểu Minh, Hiểu Ngọc:
“2 người các ngươi ở lại đây, để ta lên trên, đừng lo lắng, ta sẽ không sao.”
2 tỷ muội lo lắng muốn đi theo liền bị ánh mắt giận dữ của Triệu Khuông Dẫn làm cho đứng lại, không dám làm trái lời.
Triệu Khuông Dẫn nhẹ hít 1 hơi thật sâu bước lên trên.
Phía trên bậc thang lúc này rất nhanh liền dẫn hắn đến 1 cái đại điện hình tròn. Xung quanh đại điện được chống đỡ bằng các cột trụ lớn đầy hoa văn kỳ dị. Phảng phất vô cùng cổ lão đồ đằng.
Linh Khí nơi này rất nồng, có phần không hề thua kém chỗ Long Trì kia.
Ánh mắt của Triệu Khuông Dẫn quét về phía trung tâm đại điện, nơi đó xuất hiện 1 cái tế đàn treo cao.
Phía trên tế đàn lúc này bất chợt bỗng có 2 khối cầu sáng phát ra quang huy thần thánh.
Bên trong khối cầu dường như có thứ đồ vật gì đó không rõ ràng, đã bị ánh sáng cho che khuất. Phía dưới tế đàn lúc này Triệu Khuông Dẫn liền giật mình, hắn nhìn thấy 1 cái thanh niên mặc thanh bào, khuôn mặt vô cùng quen thuộc đang ngồi xếp bằng.
Triệu Khuông Dẫn cố gắng nhớ lại tên gã này, đúng rồi, hắn gọi là Cao Bá Ngọc.
Triệu Khuông Dẫn từng bước đi đến, Cao Bá Ngọc dường như cũng phát hiện có người đến nơi này, liền chau mày mở mắt nhìn. Khi nhìn thấy người đến là Triệu Khuông Dẫn liền ngẩn ra.
......
Đám người bóng mờ cũng chú ý động tĩnh nơi này.
Giọng nói lạnh lùng nhìn thấy 2 kiện đồ vật bên trong khối cầu kia, ánh mắt liền có chút hoài niệm nhớ lại, sau đó khẽ thở dài:
“Không nghĩ đến đồ vật của Đệ nhất chiến thần Nam Hoang vẫn còn ở nơi này.”
Nam nhân tóc hoàng kim cũng lộ ra 1 chút tiếc thương:
“Hắn như đám lửa nở rộ huy hoàng rồi chợt tắt, để lại cho người ta biết bao tiếc nuối. Kẻ như hắn nếu còn tại, Nam Hoang chắc chắn sẽ lấy lại huy hoàng, đáng tiếc”
Bóng mờ lắc đầu:
“Hắn quá sáng chói, hắn làm cho Thiên Nhân người sợ hãi, đố kỵ, run rẩy, đáng tiếc hắn sinh ra ở thời kỳ Thượng cổ thoái trào, chư hoàng lúc đó đều ngã xuống, không có ai hộ hắn trưởng thành. Hắn lại vì quá nhân nghĩa mới dẫn đến bị huynh đệ bán rẻ, thân tử đạo tiêu”
Giọng nói lạnh lùng lại vang:
“Đồ vật của hắn, tiểu tử phương Bắc kia muốn lấy, chỉ là người si nói mộng.”
.......
Trở lại trung tâm Linh Cảnh lúc này.
Võ Văn quan chiến rất kỹ, từ lúc đầu Mãng Giao rơi vào hạ phong cho đến khi toàn thân bị mổ thương liên tục, dường như sự tình xảy ra rất mượt giống như nó vốn dĩ phải vậy. Nhưng Võ Văn là có Đấu Tâm Thông Minh, cử chỉ giả vụng của Mãng Giao không qua được mắt hắn.
Sự tình trôi chảy tất có yêu. Không lý nào đầu Mãng Giao kia yếu thế hoàn toàn lại ngu ngốc tự tìm đường c·hết đến vậy.
Lại nhìn đến lúc này Mãng Giao chủ động lộ ra điểm yếu vảy ngược trên người nó. Võ Văn biết chắc chắn là có vấn đề.
Quả nhiên kinh biến sau đó liền xảy ra. Thanh Loan hiếu thắng chớp lấy thời cơ liền t·ấn c·ông xuyên thẳng vào vảy ngược của Mãng Giao.
Mỏ của Thanh Loan nhanh như chớp liền đâm sâu vào bên trong cổ của Mãng Giao, Mãng Giao tức khắc cuồng rú lên 1 tiếng đau đớn, Thanh Loan cười lạnh đắc thắng không buông tha, lại tiếp tục khoan sâu vào bên trong.
Nhưng sau đó Thanh Loan liền giật mình kinh ngạc, mỏ của nó chạm vào thứ gì đó vô cùng cứng rắn không thể đâm xuyên, 2 bên lại đang không ngừng có lực lượng khổng lồ, ép chặt mỏ nó lại.
Ánh mắt Mãng Giao lúc này bỗng lộ ra tiếu ý. Thanh Loan giật mình lúc này đã ý thức được điều gì đó không tốt, muốn lùi mình lại, liền kinh hãi cứng đơ tại chỗ. Nó bị cố định dính cứng tại chỗ, không cách nào rút mỏ thoát ra.
Nó kinh hãi nhận ra bản thân đã mắc bẫy. 2 cánh điên cuồng quạt, muốn tránh thoát. Nhưng lực ép vào mỏ nó lúc này đã mạnh đến kinh khủng, mặc nó vùng vẫy cũng không cách nào trượt ra được.
Dị biến xuất hiện. Lớp vảy trên người Mãng Giao bị bong tróc do chiến đấu vừa rồi lúc bấy giờ nhanh chóng rơi ra toàn bộ, trên người nó rất nhanh liền mọc ra 1 lớp vảy đỏ tươi mới bóng loáng, lớp vảy mới này nhìn qua liền có cảm giác càng thêm kiên cố, càng thêm mạnh mẽ.
Sự việc nói ra chậm chạp nhưng chỉ diễn ra trong 1 cái chớp mắt. Khí tức Mãng Giao lúc này nhanh chóng tăng lên kinh khủng, đã không hề kém cạnh Thanh Loan.
Mãng Giao nhanh chóng cuộn lấy toàn thân Thanh Loan, ép chặt lại. Trong phút chốc từ thế hạ phong liền biến thành thế thượng phong.
Võ Văn giật mình, đây là rắn lột da chuyển thân. Con Mãng Giao này ban đầu chính là giả vờ yếu thế, sau đó liền thừa cơ lột da đột phá chiếm lấy tiên cơ.
Không nghĩ đến con Mãng Giao này lại còn biết đến giả trư ăn hổ. Quả nhiên tu luyện đến Đan Cảnh, linh trí của yêu thú đã không còn bình thường.
Đầu Thanh Loan lúc này toàn thân bị cuộn chặt, vô cùng kinh hãi. Mãng Giao dùng toàn lực xiết lại. Thanh Loan đau đớn gầm rú lên 1 tiếng. Có thể nghe thấy tiếng xương cốt trong người nó đang từ từ vỡ vụn ra.
Tiếp tục như vậy chờ đợi Thanh Loan chính là c·ái c·hết. Thanh Loan dường như cũng trở nên điên cuồng, toàn thân nó lúc này băng phong liền cuồng phóng từ toàn bộ cơ thể ra ngoài. Muốn bức Mãng Giao buông ra.
Mãng Giao biết đây là cơ hội ngàn năm có một, toàn thân cũng nung thành một màu hỏa diễm đỏ rực. Cả 2 lúc này chính là dùng cứng đối cứng, hao mòn lẫn nhau. Con vật nào chịu đựng được đến cuối cùng chính là người chiến thắng.