Chương 74: Võ Văn nổi giận
C74: Võ Văn nổi giận
Ngay lúc kiếm của Lý Hiển sắp chạm vào cổ Võ Văn, cả phiến thiên địa lúc này bỗng dưng trở nên lạnh ngắt như muốn chậm lại.
Đôi mắt của Dương Vân Nga liền biến thành 1 màu xanh lam như đại dương. Thể nội 1 cái tiểu tinh cầu màu lam bay l·ên đ·ỉnh đầu. "Âm” tự hiện. Cả người nàng lúc này như Cửu thiên huyền nữ bước ra, vô cùng linh lung.
Dương Vân Nga bên người 1 thanh băng tinh kiếm xuất hiện đâm đến Lý Hiển. Sức mạnh của nàng trong vô thức lúc này liền có thể trực tiếp gạt bỏ Đại Tông Sư trung kỳ.
Lý Hiển giật mình. Không ngờ đến nữ nhân này 'Âm’ tự vừa xuất sinh liền có thể mở ra. Băng kiếm sắp đến liền cho hắn 1 cái cảm giác lạnh đến nổi da gà. Nếu hắn tiếp tục đâm kiếm đến cho dù g·iết c·hết được Võ Văn cũng sẽ bị Băng kiếm xỏ xuyên cổ.
Hắn ánh mắt hung ác, cánh tay trực tiếp thu lại, 1 kiếm toàn lực công đến Dương Vân Nga.
Dương Vân Nga không hề lui lại. Kiên cường chém đến. Nhưng lực lượng của nàng cho dù không tệ đối diện với Lý Hiển liền tỏ ra vô cùng yếu ớt, kiếm băng từng chút một b·ị đ·ánh nát. Ngay tức khắc liền vỡ tan.
Cổ họng nàng tức thì bị dư lực chấn đến thổ ra 1 ngụm huyết, cánh tay run run rướm đầy máu. Nhưng nàng không hề có ý định dừng lại. Bàn tay còn lại tiếp tục xoay người chưởng đến.
Lý Hiển ánh mắt nheo lại hiện ra vẻ tàn nhẫn độc ác, trực tiếp chụp lấy bàn tay của nàng bẻ ngang, không 1 chút thương hoa tiếc ngọc. Dương Vân Nga mặt trắng bệch, đau đớn rên lên 1 tiếng khổ sở.
Bàn tay của Lý Hiển chụp lấy cổ của nàng nhấc bổng lên, vô cùng hung tàn, cười lạnh:
“An Nam cẩu nữ, hôm nay ta liền trực tiếp phế ngươi tu vị, hút ngươi nguyên âm, thử xem ai dám cản.”
Dương Vân Nga bị nhấc bổng, khổ sở vùng vẫy nhưng vô dụng. Lý Hiển bàn tay dựng thành trảo, muốn vỗ vào đan điền phế đi nàng, nhưng đúng lúc này hắn bỗng có 1 cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng. Như tử thần hàng lâm, sống c·hết quan đầu.
Tâm thần hắn ta hốt hoảng, vội buông ra Dương Vân Nga kinh hiểm nhảy qua 1 bên.
Nơi hắn vừa đứng 1 thanh đại đao liền chém hụt ngang đến. Lý Hiển khẽ thở ra, xém chút nữa toàn thân hắn liền bị chia thành hai nửa.
Hắn căng mắt nhìn lại. Nơi đó 1 cái nam nhân áo xanh sống lưng thẳng tắp đang đứng, 1 cánh tay ôm ngang eo Dương Vân Nga, tay còn lại nắm chặt đại đao màu vàng, ánh mắt phát ra từng đợt rét lạnh. Chính là Võ Văn vừa mới tỉnh dậy.
Võ Văn nhíu mày nhìn Dương Vân Nga, trong lòng có chút khó chịu nói:
“Ngươi tại sao phải khổ sở như vậy?”
Dương Vân Nga khóe miệng chảy máu, hoa dung thất sắc, lộ ra một cổ làm người ta tiếc thương, đau lòng không ngớt.
Dương Vân Nga nhìn thấy Võ Văn tỉnh dậy, ánh mắt liền ánh lên vẻ vui mừng. Nhẹ giọng ôn nhu nói:
“Ngươi tỉnh rồi.”
Võ Văn khẽ thở ra, sau đó liền đặt nàng ngồi xuống nhẹ giọng nói:
“Ngươi ở đây, đợi ta.”
Võ Văn nhìn chòng chọc Lý Hiển, lạnh lùng nói:
"Lý Hiển, ta mặc kệ ngươi là cái chó má gì Thái tử, hôm nay ta muốn ngươi c·hết.”
Nói rồi khí thế Võ Văn trong phút chốc liền dâng lên, một luồng tinh khí như đao mang xông l·ên đ·ỉnh đầu. Tinh khí thuần chính, tinh phong vô ngần.
Nhiệt độ xung quanh ngay tức khắc như muốn thiêu đốt. Thể nội Võ Văn, ‘Dương’ tự nhanh chóng bay ra treo l·ên đ·ỉnh đầu. Khí thế của hắn lúc này chính là có thể so với 1 tôn Đại Tông Sư đỉnh phong thông thường.
Võ Văn huy đao chém đến, Liệt Thiên đao liền kêu lên vui sướng ong ong. Ngay tức khắc Lý Hiển liền có một cảm giác hãi hùng kh·iếp vía. Hắn đã bị đao mang của Võ Văn khóa chặt.
Ngay lập tức Lý Hiển vội vàng thu lại bạch kiếm trên tay đón đỡ. Nhưng đao mang của Võ Văn vô cùng trọng, nặng vô cùng. Kiếm của Lý Hiển vừa chạm vào đao, một cái cảm giác tê rần ngay tức khắc truyền đến làm hắn đau đớn muốn buông kiếm ra khỏi tay.
Lý Hiển thoáng chút giật mình nhưng bản thân hắn vốn cũng không tầm thường. Ngay tức khắc liền tá lực lùi lại phía sau.
Lý Hiển ánh mắt ngưng trọng, nhìn Võ Văn lúc này liền thu lại tất cả khinh thị. Cái tiểu tử này mấy ngày trước còn bị hắn truy đuổi như chó nhà có tang. Nhưng chỉ mới vài ngày lại có thể mạnh lên đến kinh khủng như vậy.
Nếu vào lúc trước đó Võ Văn chém ra chính là 1 đao như hiện tại, hắn đã đầu mình 2 nửa, cho dù có Sinh Mệnh lưu linh chi tinh cũng là không thể nào cứu mạng.
Lý Hiển nhíu mày ngẫm nghĩ. Võ Sư cảnh liền trực tiếp khai khiếu, Võ Sư cảnh có thể vượt cấp chiến Đại Tông Sư đỉnh phong, đây là dạng gì chiến lực, dạng gì tiềm chất. Sát khí trên mắt Lý Hiển càng lúc càng thịnh. Tiểu tử này hắn nhất định phải g·iết. Để tiểu tử này sống, hậu họa vô cùng.
Võ Văn lại tiếp tục huy đao chém đến, không hề có ý định dừng lại.
Lý Hiển tức giận hằn giọng:
“Tiểu tử, đừng nghĩ là ta sợ ngươi.”
Lý Hiển xông đến, đấu nhãn viên mãn ngay tức khắc mở ra, đao chiêu của Võ Văn trước mắt hắn liền trở nên rõ ràng. Kinh nghiệm chiến đấu của Lý Hiển vô cùng phong phú, rất nhanh liền huy kiếm.
Xảo kình liền dễ dàng tá đi trọng đao của Võ Văn. Võ Văn nheo mày, ngay tức khắc liền biến chiêu, đao thức biến chuyển nhanh đến dồn dập. Như quang hoa nở rộ, hắn muốn dĩ khoái phá yêu.
Nhưng mở ra Đấu nhãn viên mãn, Lý Hiển ngay tức khắc làm ra ứng đối, kiếm chiêu liền ngay tức khắc trở nên trầm nặng, vừa trọng lại còn xảo. Dễ dàng liền phá giải khoái đao của Võ Văn.
Võ Văn giật mình ngưng trọng, kiếm kỹ của Lý Hiển cao hơn mấy người Phạm Bạch Hổ đâu phải chỉ 2,3 lần, so ra chính là 1 trời 1 vực. Lý Hiển đắc thế liền cười lạnh trêu tức:
“Tiểu tử, đao pháp của ngươi, thì ra chỉ có như vậy.”
Võ Văn ánh mắt bỗng trở nên nghiêm túc. Trên đôi mắt giống như thái dương rực sáng, có quang huy chiếu rọi ra ngoài. Đấu tâm thông minh trực tiếp mở ra. Hắn giống như biến thành 1 người khác làm Lý Hiển thoáng chút giật mình.
Cử động của Lý Hiển cho dù linh xảo trong phút chốc liền bị chậm lại trong mắt Võ Văn. Hắn có thể nhìn thấy từng sợi linh lực trên người Lý Hiển chuyển động.
Võ Văn tức khắc đâm ra 1 đao. 1 đao này làm Lý Hiển ngay tức khắc kinh hãi, đao chiêu này như đánh vào điểm mù của hắn, kiếm chiêu của Lý Hiển lập tức trở nên tán loạn. Đao chiêu thuận thế lại xông đến, Lý Hiển giật mình vội né tránh nhưng đao mang đã chém sượt qua bắp tay hắn để lại 1 vệt máu dài.
Lý Hiển kinh hãi vội lùi lại. Hắn kinh nghi, 1 đao vừa rồi của đối phương là như thế nào xuất ra, sao có thể tinh chuẩn đánh vào yếu điểm của hắn như vậy. Tự hỏi chẳng lẻ là do đối phương gặp may mắn.
Võ Văn không cho Lý Hiển thở dốc, lại chém đến. Lý Hiển giật mình vội huy kiếm đón đỡ. Võ Văn lại quỷ dị biến chiêu chém ra 1 đao, đao này trực chỉ chém vào ngực trái của Lý Hiển, Lý Hiển trong tức khắc liền trở nên lóng ngóng.
Lý Hiển kinh ngạc lúc này đã nhận ra, Võ Văn chính là có thể nhìn ra yếu điểm trên người hắn mà chém đến.
Tâm huyết trực trào. Ngay lúc khẩn yếu quan đầu, trên người của Lý Hiển lúc này làn da liền nhanh chóng chuyển sang một màu đồng cổ, lan tràn khắp toàn thân.
Đồng Tử luyện kim thân.
Một tiếng kim loại giao kích vang lên. Đao mang của Võ Văn đâm vào trên cơ thể Lý Hiển liền tạo ra 1 tia lửa rực sáng. Lý Hiển bị chấn lùi lại, trên người lại không 1 chút tổn thương.
Lý Hiển đứng vững thân mình, cả người như đồng nhân. Khí tức lúc này đã xông phá vượt qua Đại Tông Sư đỉnh phong, đạt đến cảnh giới Cực Chân. Hắn gằn giọng nói:
“Tiểu tử, có thể ép ta sử dụng toàn bộ năng lực, ngươi có c·hết cũng là vinh hạnh.”
Ở phia đối diện, Võ Văn lúc này khuôn mặt bỗng chốc trở nên lạnh lùng, nơi quả tim từng tiếng trống khẽ đập lên từng hồi vang dội, huyết mạch giống như muốn bùng nổ.
Khiếu huyệt trên tim Võ Văn phát ra tiếng huýt sáo rền vang. Theo huyết mạch dẫn động, một tiếng như sóng vỗ vang lên dồn dập liên hồi.
Lý Hiển miệng lưỡi khô khốc kinh hãi:
“Huyết như thủy triều.”