Chương 73: Khai Khiếu Tâm
C73: Khai Khiếu Tâm
Bóng mờ ở trong thí luyện tràng giật mình:
"Tiểu tử này không nghĩ đến lại trực tiếp ngộ đao, nhập thần tọa chiếu quả nhiên ngộ tính liền kinh thế hãi tục.”
Giọng nói lạnh lùng cười nhạt:
"Kim lão ô quy, ngươi không nghe thấy gì sao, tim hắn sắp mở rồi.”
Bóng mờ nghe vậy liền giật mình run run: "Sao?”
Nam nhân tóc hoàng kim khẽ nhếch miệng.
......
Lúc này ở hiện trường.
Võ Văn ngồi xếp bằng, đầu óc rơi vào trạng thái minh tưởng. Kỳ lạ là trái tim hắn lúc này liền đập lên tùng tiếng trống vang dội. Liên tục, dồn dập không hề có dấu hiệu dừng lại.
3 người Phạm Bạch Hổ khổ sở ngồi dậy. Lúc này Phạm Bạch Hổ nhìn thấy trạng thái của Võ Văn khẽ giật mình.
Lại nhìn đến Dương Vân Nga lúc này đang muốn lại gần đánh thức Võ Văn, hắn liền nén đau chạy đến kéo lại nàng ta nói:
"Quận chúa, đừng làm phiền hắn, hắn là đang ngộ đạo.”
Dương Vân Nga ngẩn ra, nàng còn tưởng Võ Văn là bị gì, không nghĩ đến lại là trạng thái trong truyền thuyết kia.
Nàng liền hiểu chuyện bước lùi lại. Sau đó cảm thấy có chuyện kỳ quặc mở miệng hỏi:
“Tim của hắn sao lại kêu lên liên hồi như vậy.”
Phạm Bạch Hổ khuôn mặt lúc này liền hiện ra điểm phức tạp. Hắn đã từng nghe qua tiếng tim đập này đại biểu cho điều gì, nhưng cảm thấy không thể nào. 1 cái Võ Sư cảnh xuất hiện dị trạng này, sách cổ hắn chưa từng đọc qua.
......
Lý Hiển đang chạy đến lúc này liền cảm nhận được nơi Võ Văn trú ngụ, có tiếng tim đập liên hồi. Hắn trợn mắt kinh hãi. Vội vàng phóng đi nhanh hơn. Trong lòng điên cuồng gầm thét:
“Không thể nào, kẻ kia là Võ Sư, không thể nào ở Võ Sư Cảnh liền có thể Khai Khiếu Tâm.”
Trong đầu hắn lại nghĩ đến những kẻ An Nam đi cùng Võ Văn kia. Sau đó càng lắc đầu phủ nhận, những kẻ kia tư chất cực kém, càng không có khả năng Khai Khiếu Tâm.
......
Lúc này trong đầu óc Võ Văn, hình ảnh 1 đao kia, liên tục diễn luyện lại vô số lần. Càng lúc càng rõ ràng. Theo 1 đao kia ở trong đầu hắn lặp đi lặp lại liên tục. Có 1 cái lạc ấn đao pháp đang dần dần được sinh ra.
Nơi trái tim của Võ Văn lúc này, theo lạc ấn càng ngày càng rõ ràng, lại càng đập liên hồi, như nhận phải điều gì đó kích thích, quả tim lập tức phình to lên.
Lạc ấn dần dần thành hình liền nhẹ nhàng di chuyển xuống quả tim đang phình to của Võ Văn.
Nó nhẹ nhàng hòa vào trong trái tim của Võ Văn. Nơi lạc ấn đi vào, trái tim liền xuất hiện 1 cái lỗ hổng vô cùng quái dị.
Theo lỗ hổng dần hình thành, vô tận linh lực, huyết mạch điên cuồng bạo phát tràn vào bên trong lổ hổng. Trái tim lại tiếp tục trương phình to lên bất thường. Các sợi gân mạch cũng tức khắc trở nên thô to hơn bình thường gấp 3,4 lần. Máu huyết kịch liệt sôi trào.
Cả người Võ Văn lúc này như biến thành 1 cái huyết nhân đỏ rực, làm Dương Vân Nga thoáng chốc giật mình vội vàng đứng dậy. Nhưng ngay lập tức liền bị Phạm Bạch Hổ kéo lại. Phạm Bạch Hổ nhìn lồng ngực đang phình to của Võ Văn, trợn mắt ngoác mồm run giọng:
“Thực sự là Khai Khiếu Tâm, trái tim của Đan Cảnh.”
......
Bóng mờ trong thí luyện tràng khẽ thốt:
“Võ Đan cảnh, thời đại Thái cổ còn gọi là Tâm Đan Cảnh. Tu luyện chính là trực tiếp mở ra khiếu huyệt trên trái tim. Bình thường bước vào Đan Cảnh mới có thể chính thức mở ra Khiếu huyệt nhưng có 1 số ít người tư chất tuyệt đỉnh có thể ở trước Đan Cảnh mà mở ra khiếu huyệt. Người đã mở ra khiếu huyệt trên trái tim, nói rõ người đó bước vào Đan Cảnh chỉ là vấn đề thời gian. Đan quả sở dĩ có thể tạo ra Võ giả Đan Cảnh cũng chỉ là vì nó giúp 1 người mở ra Khiếu tâm mà thôi.”
Giọng nói lạnh lùng nhẹ nói:
“Tiểu tử kia Võ Sư Cảnh liền khai khiếu, tư chất có thể sánh ngang với thượng cổ chư hoàng. Nếu cố gắng, sau này chính là có thể mở ra Cửu Khiếu Linh Lung Tâm.”
Nam nhân tóc hoàng kim cười nhẹ:
“Cửu Khiếu cũng không phải cực hạn.”
Nam nhân lạnh lùng nghe vậy ánh mắt khẽ liếc.
Bóng mờ giật mình nói: “Tim hắn khai khiếu lúc này liền bị mất khống chế, đao thức hắn ngộ ra không nghĩ đến lại mạnh đến vậy. Làm sao bây giờ?”
Nam nhân tóc hoàng kim bình thản nói: “Không cần lo lắng.”
......
Ngay lúc tưởng chừng như trái tim Võ Văn muốn nổ nát, trong nội thể hắn lúc này ‘Dương’ tự ngay tức khắc liền tự hành hoạt động, trong chớp mắt liền biến thành 1 tiểu mặt trời bao lấy trái tim của Võ Văn.
Tim của hắn theo tiểu mặt trời xoa dịu liền có dấu hiệu bắt đầu bình ổn trở lại.
Làn da trên cơ thể từ từ rút đi sắc đỏ hồi phục màu sắc vốn có. Nhưng mắt của Võ Văn vẫn nhắm nghiền. Chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Đỗ Cảnh Thạc nghe Phạm Bạch Hổ nói có điểm giật mình:
“Tiểu Mao, ngươi nói sao, hắn ta thực sự là đang Khai Khiếu Tâm sao, sao có thể được.”
Phạm Bạch Hổ nhíu mày:
“Ngươi nói không sai, ta đọc trong sách cổ, chỉ nghe qua Trưng Trắc nữ vương đã từng ở Đại Tông Sư trung kỳ mở ra khiếu tâm. Đó đã là tư chất tuyệt đỉnh nhất An Nam từ trước giờ. Ở Đan Cảnh nàng ta thậm chí đã từng mở ra đến Bát Khiếu Linh Lung Tâm. Đáng tiếc người phương Bắc e ngại nàng phát triển liền bày mưu hãm hại nàng thân tử đạo tiêu.”
Đỗ Cảnh Thạc nghe vậy giật thót:
“Bát Khiếu Linh Lung Tâm?” Trong lòng ngay tức khắc liền sinh ra huyễn tưởng hướng đến.
Liền ngay tức khắc bị Phạm Bạch Hổ tạt 1 gáo nước lạnh:
“Đỗ Cẩu Cẩu, ngươi không cần phải mơ tưởng, Trưng Trắc nữ vương trời sinh chính là Song tự giả, tư chất ngút trời mới mở ra được Bát Khiếu. Còn ngươi và ta, cho dù gặp đại khí vận có cơ hội bước vào Đan Cảnh, mở ra Nhị Khiếu chính là cực hạn. Cảnh giới tiếp theo càng là vô vọng.”
Đỗ Cảnh Thạc có chút không phục liền nói:
"Tiểu Mao, ngươi lại quá khinh thường ta.”
Phạm Bạch Hổ cười lạnh:
“Ta không phải khinh thường ngươi, mở khiếu tâm, muốn mở nhiều khiếu chính là cần nội tại kinh người. Cho dù là Cửu tự nhiều nhất cũng chỉ hỗ trợ mở 2 đến 3 khiếu. Muốn mở thêm khiếu còn cần Uẩn Binh, Thể Phách cường hãn, ngoài ra còn cần 1 thứ hư vô mờ mịt gọi là Ý cảnh. Ta cũng không rõ ràng, chỉ là có nghe qua.”
Đỗ Cảnh Thạc giật mình, buồn bã nhận ra bản thân hắn dường như không có gì trong tất cả những điều trên. Như nghĩ ra gì đó hắn liền hỏi:
“Gã này mở khiếu sớm là do ‘Dương’ tự kia sao.” Hắn đã từng chứng kiến qua Võ Văn mở ra Dương tự.
Phạm Bạch Hổ liền lắc đầu nói:
“Không phải, theo ta đọc qua, Cửu tự chỉ hỗ trợ mở Khiếu khi tu vị đã bước qua Đan Cảnh, Tiêu công tử rất có thể chính là mở khiếu dựa vào nội tại nào khác của hắn.” Hắn có điểm liên tưởng đến đao thức vừa rồi Võ Văn đánh ra.
......
Bóng mờ nhẹ nói:
“Tiểu tử này kiến thức không sai, Tiêu tiểu tử có thể khai khiếu chính là vì hắn liền ngộ ra bản mệnh đao thức. Ngộ đạo chính là có thể trực tiếp thông tâm.”
......
Không khí lúc này liền rung lắc dữ dội, có người đang xé gió xông đến, 1 cái nam nhân khoác hoàng bào ngay lập tức xuất hiện trước mặt đám người Phạm Bạch Hổ.
Cả 4 người nhìn thấy người đến liền kinh hãi run giọng: “Hắn ta, sao lại đến đây rồi.”
Lý Hiển vừa đến nơi, ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào Võ Văn, cảm nhận rõ tiếng tim đập như trống vẫn còn bên tai. Đố kỵ, tham niệm, sát tâm trên người hắn như ngưng thành thực chất gằn giọng nói:
“Kẻ này nhất định phải c·hết.”
Dứt lời, tử long liền thoát khỏi thể nội mang theo ‘Đế’ tự xông mạnh l·ên đ·ỉnh đầu. Khí tức Lý Hiển tức khắc liền kéo lên Đại Tông Sư Đỉnh phong. Từ trong đan điền hăn, 1 thanh trường kiếm màu trắng bay ra bên ngoài. Uẩn Binh xuất thế.
Lý Hiển trực chỉ Võ Văn phóng đến, 1 kiếm toàn lực liền đánh ra. Thừa dịp Võ Văn chưa tỉnh dậy liền muốn đoạt mạng.
3 người Đỗ Cảnh Thạc, Phạm Bạch Hổ, Kiều Công Hãn kinh hãi. Cả 3 biết Võ Văn chính là chỗ dựa vững chắc cho 4 người tuyệt đối không thể để hắn xảy ra chuyện gì, Võ Văn c·hết, bọn họ cũng sẽ chôn cùng, vội vàng cùng nhau chém đến Lý Hiển.
Lý Hiển mắt hiện hàn quang cười lạnh:
“Châu chấu đá xe.” 1 cái kiếm phong chém ra, trong phút chốc liền đánh bay cả 3 người. Cả 3 kinh hãi phun ra 1 ngụm máu. Chênh lệch quá lớn. Chỉ 1 kiếm 3 người cũng không thể chống đỡ.
Lý Hiển lại chém đến Võ Văn, cười càn rỡ:
“Tiểu tử, thù 1 đao cắt cổ hôm nay thái tử gia ta đến lấy.”
Võ Văn lúc này đôi mắt vẫn còn nhắm chặt, chưa mở ra.