Chương 75: Nghịch lưu
C75: Nghịch lưu
Lý Hiển khẽ lấy lại bình tĩnh, thốt lên:
"Hừ, cơ thể của Võ Sư cảnh chính là không có khả năng gánh chịu lấy Huyết như thủy triều.”
Lý Hiển nói không sai, Võ Văn lúc này liền có cảm giác cơ thể của hắn đang gánh chịu một áp lực vô cùng khủng kh·iếp. Máu huyết bùng nổ chạy vội khắp toàn thân đang muốn xé toạc toàn bộ gân mạch của hắn, đau đớn đến vô cùng. Cả khuôn mặt trở nên đỏ bừng.
Lý Hiển cười lạnh, hắn tính toán không sai. Tiểu tử này ngu dốt cậy mạnh. Chờ kinh mạch hắn nổ nát cũng chính là tử kỳ của hắn.
Nhưng dị biến lúc này lại xảy ra, cơ thể Võ Văn lúc này gân cốt của hắn ngay tức khắc bỗng chốc biến đổi, từng tiếng xương kêu giòn tan rôm rốp vang lên. Cơ thể Võ Văn ngay tức khắc bỗng trở nên to lớn khác thường. Bên ngoài làn da, từng đám lông trắng dần dần mọc ra, Võ Văn gào lên 1 tiếng, 2 tay liên tục đấm ngực, chấn động cả thiên không. Hắn lúc này nhìn không khác gì 1 con bạch hầu khổng lồ.
Lý Hiển trợn to mắt, đám lông trắng này đối hắn vô cùng quen thuộc, kinh hãi thốt:
“Sao có thể, đoán thể thú hóa?” Hắn thật sự có chút không tin tưởng, đoán thể thú hóa, cho dù thấp nhất đều là Địa cấp đoán thể pháp. Tiểu tử này là từ đâu mà học được. Trên người tiểu tử này rốt cuộc chứa đựng bao nhiêu bí mật.
Hắn chưa kịp định thần, Võ Văn dưới hình dạng viên hầu liền cầm đao chém đến, lực lượng của hắn lúc này cũng đã xông phá đến Đại Tông Sư Cực Chân, vô cùng mạnh mẽ.
Một đao này nhanh, mạnh đến kinh hãi. Có thể nghe thấy tiếng không khí bị cắt qua hú lên ghê rợn.
Lý Hiển giật mình hoảng hốt. Toàn thân liền căng cứng, đoán thể trong phút chốc liền phát huy đến cực hạn, đồng thể trên người càng thêm cô đọng. Nhanh chóng huy kiếm đón đỡ lấy 1 đao này.
Nhưng đao mang vừa cham đến kiếm mang, 1 cái cảm giác nghiền ép liền trực tiếp sinh ra. Kiếm mang của Lý Hiển trước đao của Võ Văn liền tỏ ra vô cùng yếu ớt, trực tiếp bị trảm bay. Bàn tay hắn đón đỡ đao này của Võ Văn, đồng thau phát sinh tiếng nứt vỡ, da thịt liền bị xé toạc ra.
Đao mang không dừng lại tiếp tục chém đến, Lý Hiển sợ đến hãi hùng kh·iếp vía muốn lùi lại. Nhưng đã chậm 1 chút, đao mang chém lên lồng ngực của Lý Hiển, đồng thể chỉ chặn lại 1 nhịp liền b·ị c·hém xuyên qua.
Huyết tinh vung vãi, Lý Hiển đau đớn gầm rú bị chấn văng ra xa, trên ngực của hắn xuất hiện 1 v·ết t·hương dài sâu đến nửa tấc, đang không ngừng phun ra máu tươi. Hắn té đập xuống nền đất. Thắng bại đã rất rõ ràng.
Võ Văn không buông tha người lại xông đến muốn chém c·hết Lý Hiển. Phải chứng kiến tên này đầu mình hai nửa, Võ Văn mới yên tâm.
Nhưng lúc này Lý Hiển chợt phát ra 1 nụ cười quái gỡ : "khặc...khặc.” Trên tay hắn ta lúc này liền bất ngờ xuất hiện 1 viên đan dược màu đỏ như máu. Không chút suy nghĩ liền nuốt vào miệng.
Võ Văn giật mình, cảm thấy điều chẳng lành, đao đến càng nhanh hơn. Đã tiếp cận đối phương.
Nhưng lúc này cơ thể Lý Hiển chợt bùng nổ ra 1 luồng sóng linh khí mạnh mẽ, trực tiếp chấn văng Võ Văn. Đất cát bị linh khí đánh nổ, khói bụi tràn ngập không gian.
Võ Văn giật mình, vội vàng định thần nhìn lại. Khói bụi sau đó dần tản đi. Thân hình Lý Hiển dần hiện ra, hắn đứng thẳng người, toàn thân hắn từng căn gân xanh lộ ra rõ rệt. Cả người đỏ rực, tóc đen huy vũ như ma thần hàn lâm.
Cảm nhận khí tức Lý Hiển đang phát ra, Võ Văn liền kinh hãi. Hắn ta lúc này trạng thái rõ ràng đã tiếp cận lúc toàn thịnh khi đấu với Bạch Viên. Khí thế trực tiếp đè áp lên Võ Văn.
Võ Văn nheo mắt, hắn có cảm giác máu huyết của Lý Hiển lúc này trạng thái vô cùng kỳ lạ, đang không ngừng phát ra tiếng sóng vỗ, không hề kém cạnh Huyết như thủy triều của hắn.
Lý Hiển lúc này nhìn Võ Văn, sát khí cường liệt đến tận cùng. Tiểu tử này không nghĩ đến lại ép hắn phải dùng đến Nhiên Huyết đan.
Nhiên huyết đan, sử dụng đan dược này, máu huyết hắn liền được nung đốt đến cực hạn, có thể giúp hắn tạm thời bước vào cảnh giới Huyết như thủy triều. Nhưng đan dược này như con dao 2 lưỡi, mặc trái của đan dược này vô cùng mạnh. Nó có thể hủy diệt tư chất, căn cơ của hắn sau này. Bình thường nếu không bị ép đến tuyệt cảnh hắn chắc chắn sẽ không sử dụng đến.
Nhưng lúc này nhìn Võ Văn ở phía đối diện như là 1 cái bảo bối sống với rất nhiều bí mật. Hắn liền cảm thấy sử dụng đáng vô cùng. Giết được đối phương, mổ xẻ Võ Văn. Hắn hoàn toàn có thể bù đắp lại căn cơ bị tổn thương này, đến lúc đó 1 chiếc ghế Long tử hắn liền có nắm chắc. Thậm chí hắn tự tin còn có thể vượt qua cả Long tử.
Càng nghĩ đến, trong lòng hắn càng trở nên rạo rực, khấp khởi.
Lý Hiển cười đến điên cuồng. Huy kiếm trảm đến. Kiếm này nhanh, cường hãn đến kinh khủng, không khí vang lên tiếng ma sát ken két như muốn nổ tung.
Võ Văn trợn mắt, kiếm này đã vượt qua phản ứng của hắn. Vội huy đao lên đón đỡ.
Kiếm mang đập vào đao mang, liền chấn cho bàn tay Võ Văn tê rần, đao muốn tuột khỏi tay. Võ Văn kinh hãi, quá mạnh rồi.
Lý Hiển cười lên sảng khoái, tức khắc biến chiêu đâm đến, Võ Văn khổ sở liền lộn người tránh né.
Lý Hiển đắc thế không buông tha người, kiếm quang lại càng nhanh hơn. Trên miệng treo nụ cười đắc ý:
“Tiểu tử, sao không tiếp tục thể hiện nữa đi, trước đó không phải ngươi uy phong lắm sao, hiện tại lại chỉ biết tránh né.”
Kiếm chiêu liên tục đâm đến, trên miệng không ngừng khiêu khích, chỉ cần Võ Văn để lộ ra nhược điểm, Lý Hiển hắn nhất định không buông tha.
Võ Văn lúc này có khổ không thể tả, đối phương khí lực, tốc độ đã hoàn toàn vượt qua hắn. Võ Văn chỉ có thể bị động liên tục né tránh phong mang. Đấu tâm thông minh phát huy đến tận cùng.
"Sao, ngươi chỉ có thể giống như chó, trốn chui, trốn nhũi né tránh thôi sao. Thiệt là nhục nhã, thứ như ngươi cũng đòi đối đầu với ta, ta cho ngươi quỳ xuống.”
Miệng lưỡi Lý Hiển không ngừng khiêu khích. Kiếm chiêu liên tục chém ra. Tốc độ, tinh xảo, trọng trường đều được Lý Hiển phát huy đến tối đa.
Nhưng 1 lúc sau, Lý Hiển liền khó chịu rồi, mặc dù hắn làm cách gì, Võ Văn vẫn 1 kiểu phòng thủ bền bỉ lỳ lợm đến vô cùng. Hắn có cảm giác mặc kệ hắn công kích tâm lý Võ Văn đến chừng nào, đối phương tâm như chỉ thủy, bình lặng vô cùng, không một chút xao động.
Lý Hiển đổ mồ hôi. Nhiên Huyết đan chính là có thời hạn, đợi Nhiên huyết đan hết tác dụng, phản phệ kéo đến. Đến lúc đó hắn chính là dê đợi làm thịt.
Không được. Hắn ngay tức khắc nghĩ ra gì đó cười lạnh:
“Tiểu tử, ngươi nếu chỉ có thể hèn nhát tránh đòn, ta sẽ g·iết đồng bọn của ngươi trước, ha ha ha.”
Nói rồi Lý Hiển liền thu tay chém đến phía Kiều Công Hãn gần đó. Quả nhiên lời nói của hắn lần này liền tác động đến Võ Văn. Võ Văn giật mình vội ra đao đâm đến Lý Hiển. Toàn thân tức khắc mất khống chế bại lộ ra sơ hở.
Lý Hiển cười lạnh, như đã tính toán từ trước, thân hình hắn xoay nhanh như con vụ biến chiêu chém đến cổ của Võ Văn. 1 chiêu này hắn đã tính toán tường tận, tinh, ý, thần tập trung đến tận cùng. Trong chớp mắt liền liên tưởng đến cảnh tượng Võ Văn đầu lìa khỏi cổ sảng khoái đến vô cùng.
Ngay lúc tưởng kiếm quang sắp cắt xuyên cổ của Võ Văn. Mi tâm của Võ Văn lúc này liền phát ra 1 tia sáng nhẹ. Trái tim của Võ Văn, khiếu tâm liên tục rung động phát ra từng tiếng huyết gió rền vang.
1 đao lúc trước kia của Võ Văn lúc này liền xẹt ngang qua đầu. Trong vô thức, Võ Văn liền không tự chủ huy đao. 1 đao này nhìn vào rất chậm, không gian giống như bị lắng đọng lại. Đao mang ngay tức khắc liền v·a c·hạm trực diện với kiếm của Lý Hiển. Lý Hiển cười lạnh thốt:
“Châu chấu đá xe, ngu ngốc.” Nhưng chuyện sau đó liền làm hắn ngậm miệng.
Đao mang chạm đến kiếm của Lý Hiển tưởng chừng như yếu đuối. Liền bùng lên 1 nguồn sức mạnh cường hãn, giống như thủy lưu ngược dòng, thổi bay hết thảy mọi thứ cản đường.
Luồng sức mạnh ngược dòng này trực tiếp đánh bay kiếm trên tay Lý Hiển. Lý Hiển ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Liền nhìn thấy cánh tay phải của mình b·ị c·hém đứt lìa bay giữa hư không. Huyết tinh tràn ngập không gian.
1 đao này tên nó là Nghịch Lưu, Võ Văn trong chớp mắt liền xác nhận danh tự.